26/7/07

Entry for July 26, 2007


Vậy là con đã bớt nhiều rồi, tuy nhiên vẫn rất lười ăn, giờ mà mẹ cho con đi nhà trẻ chắc con ốm nhom luôn quá. Hôm trước mẹ với bà ngoại cho con đi bệnh viện, lúc về bác lái Taxi bảo "Cái mặt này lớn lên mắc công bố phải đi canh chừng đây, dễ ghét quá" , mẹ nói rằng chỉ cần con khỏe mạnh học giỏi là được rồi (tất nhiên mẹ cũng có chút hãnh diện về con gái mẹ chứ!).
Giờ con đã biết nhiều lắm rồi, nói gì con cũng hiểu, mẹ "nhờ" được rồi hihi sướng quá. Hôm trước mẹ đang nằm võng, lười quá mẹ sai "Na ơi lấy cho mẹ tờ báo đi con" thế là con bò đi lấy tờ báo mang đến cho mẹ, rồi mẹ kêu con lấy cái remote Tivi con cũng lấy ngay cho mẹ, ôi mẹ yêu con quá đi mất!
Hôm nay mẹ đọc báo Phụ Nữ có bài "Nước mắt chảy xuôi" sao mà giống cảnh nhà mình vậy, tự dưng mẹ thấy thương bà ngoại con quá! Ừ thì cũng biết là Nước mắt chảy xuôi nhưng sao cứ day dứt, xót xa... Rồi mai đây có lẽ mẹ sẽ như bà ngoại... Và khi con có gia đình thế nào con cũng nghĩ như mẹ. Đó là quy luật rồi con gái ạ!

13/7/07

Entry for July 13, 2007


Hôm qua con bị cảm rồi, trán hâm hấp nóng và bị sổ mũi, nhìn con khờ người đi mẹ thương quá. Tối mẹ bị đau bụng, mẹ bảo con ngủ ngoan nhé, thế là con cứ thơm lên má mẹ hoài làm mẹ xúc động ghê.
À bữa nay là con được 13 tháng 8 ngày tuổi rồi, chắc con sắp đi được hay sao ấy, dạo này con thích ngồi dậy rồi vịn đứng lên lắm, mẹ trông con biết đi mau mau, mẹ sẽ dắt con đi chơi nhà mấy bác nè, nhà mẹ Như, rồi đi công viên, đi siêu thị nữa... con có thích không nào bé con của mẹ?

9/7/07

Entry for July 09, 2007


Thật tuyệt vời, con gái của mẹ đã tự ngồi dậy một mình được rồi đấy, tuy muộn nhưng mẹ vui lắm.
Hôm qua ba mẹ cho con đi chích ngừa mũi VNNB, con khóc sao mà to thế, làm ai cũng nhìn, mẹ phải trấn an con là không sao đâu bác sĩ chích cho con được khỏe mạnh mà, con mẹ ngoan lắm. Lúc trước chích có bao giờ con khóc đâu, giờ con biết chuyện rồi, càng ngày con càng khó ra, không dễ "dụ" chút nào.
Mấy tháng rồi con lười ăn quá, ba mẹ đổi sữa khác cho con, cho con uống sữa dành cho bé biếng ăn P.S xem con có khá hơn tí nào không, mà con hư quá đi, không chịu bú bình, toàn là phải đút từng muỗng mà phải dụ lắm cơ, không có bà ngoại chịu khó là con bị gầy ốm luôn đấy. Con chỉ thích "ti" mẹ thôi, mà mẹ thì lại ít sữa rồi, mẹ muốn thôi bú con quá nhưng thấy tội tội nên chưa nỡ.
Con phải ngoan lên nhé, Cà Na cưng!

5/7/07

Hôn - Có Nhiều Ý Nghĩa


kiss 

Hôm qua con ngập ngừng hỏi ba: "Ở giai đoạn nào thì người ta có thể hôn?". Nếu trả lời ngay, ba có thể nói rằng, đó là khi hai người yêu nhau và muốn biểu lộ tình yêu của mình. Nhưng để đến giai đoạn ấy là cả một quá trình khi họ đã cảm nhau, hiểu nhau và chấp nhận tình yêu của nhau. Cho nên qua mỗi giai đoạn, mỗi nụ hôn có ý nghĩa khác nhau.


Mỗi nụ hôn có ý nghĩa khác nhau..

Nụ hôn đầu tiên của một người con trai dành cho một người con gái rất quan trọng, và có ý nghĩa như một lời tỏ tình, cô gái nhận nó là chấp nhận và đồng thời biểu lộ tình yêu của mình cho nên người con gái tự trọng không bao giờ phung phí nụ hôn của mình khi chưa biết rõ tình cảm của đối tượng hay của chính mình.


Khi một chàng trai thật sự yêu quý tôn trọng con, họ sẽ rất hạnh phúc khi hôn con. Với những kẻ đùa vui giả trá sau khi hôn một người con gái dễ dãi người ta sẽ xem thường và hay suy diễn: người con gái ấy ai cũng có thể hôn được. Cho nên nụ hôn là ngôn ngữ đặc biệt của tình yêu, hơn thế nữa nó là cả một nghi thức.


Chỉ những người yêu nhau mới hôn môi còn những người thân thiết khác thì hôn ở những vị trí khác và nhìn cách hôn người ta biết quan hệ giữa họ với nhau. Bạn bè anh em thì chỉ hôn ở má.


Cho nên nụ hôn chỉ thật sự mang lại niềm hân hoan, là kỉ niệm đẹp khó quên khi nó xuất phát từ tình cảm chân thành và đúng nơi đúng lúc, nếu không sẽ là một nỗi ray rức hoặc hạ thấp bản thân mình...


Cho nên con gái ạ, nếu chưa yêu ai, con cứ giữ nụ hôn ấy để trao cho một người xứng đáng.
First L's Blog
Bài này mẹ sưu tầm để dành cho con gái, khi con lớn đến tuổi đủ cảm nhận được con sẽ đọc nhé!

2/7/07

Con nít tây, con nít ta


Nghe tôi ca ngợi con nít Tây, nhiều bậc phụ huynh Ta trề môi “Nuôi con kiểu này làm gì còn tình cảm, lớn lên chúng bỏ mình đi hết!”. Tôi không bàn tới vấn đề này, chỉ biết ngay từ lúc còn thơ, con nít Tây đã được người lớn tập cách sống độc lập vô cùng tốt.
Không phải muốn nựng là nựng
Đi công tác châu Âu, ngoài những công trình kiến trúc xinh đẹp, tôi vẫn thường bị “hút hồn” khi đứng nhìn những đứa trẻ đáng yêu. Con nít Tây đứa nào cũng có đôi mắt to tròn trong sáng, đôi gò má đỏ hồng như những trái đào tiên, mái tóc hoe vàng loăn xoăn chẳng khác nào những con búp bê và cái miệng chúm chím chỉ luôn chực toe ra cười.
Dạo đầu tôi hay sáp lại xuýt xoa trước những chiếc xe đẩy rồi theo thói quen đưa tay nựng nịu đôi gò má trẻ thơ mịn màng thơm phức. Các bà mẹ thấy một cô gái châu Á “si mê” con mình như thế cũng có vẻ hạnh phúc, nhưng họ ái ngại khi tôi muốn “đè” em bé ra hôn.
Sau này tôi mới biết người phương Tây không để người lớn, dù là người thân trong gia đình tự tiện nựng nịu hay hôn hít em bé. Muốn bồng em họ phải rửa tay thật sạch, muốn hôn họ phải chắc chắn hôm nay sức khỏe tốt. Trẻ càng nhỏ sức đề kháng càng thấp, cần phải hạn chế tối đa sự tiếp xúc gần gũi với người lớn. Đó cũng là lý do họ không để em bé ngủ chung giường với cha mẹ mà chỉ nằm trong nôi chung phòng. Sau vài tháng tuổi họ cách ly luôn em bé sang phòng khác, vừa an toàn vừa tập cho bé tính độc lập. Thật khác xa với cái cách hôn hít nựng nịu em bé ở Việt Nam. Dù đang áo quần bụi bặm, mồ hôi nhễ nhại hay miệng sặc mùi thuốc lá, người lớn vô tư truyền biết bao nhiêu vi trùng vào em bé.
Không "xót con"
Mê con nít Tây, dù sau này có phải đứng xa xa đưa tay vẫy tôi vẫn thấy nức lòng khi các em bé vẫy lại lia lịa, miệng bi bô làm quen và còn làm dấu hiệu hôn gió với tôi nữa. Đôi lúc tôi thắc mắc sao con nít VN quá nhát, sợ hãi quấy khóc và nhiều khi còn giơ tay lên... đòi đánh người lớn nữa.
Con nít Tây luôn tươi cười, chúng chỉ khóc khi thật sự bị đói, bị đau hay có vấn đề gì to lớn. Ngay khi còn đỏ hỏn, người lớn đã đối xử với chúng thật cương quyết. Đến giờ thì ăn, đến giờ thì ngủ, đến giờ thì đi dạo. Họ không nuông chiều và không biết đến động từ “xót con”.
Tôi vẫn thường thấy ngoài đường đôi vợ chồng nắm tay đứa con lẫm chẫm đi dạo. Đứa bé vấp té tu tu lên khóc. Cha mẹ nó quay lại khuyến khích “Khôngsao! Đứng lên đi cưng! Đi tiếp!”. Đứa bé vẫn khóc, ngước nhìn cha mẹ cầu cứu. Đôi vợ chồng động viên thêm vài câu rồi bình thản quay lưng bỏ đi. Đứa con tự động lồm cồm bò dậy, phủi tay rồi chập chững chạy theo rối rít. Tôi vẫn thường thấy cha mẹ VN trong trường hợp này hay đến đánh vào vật làm con họ ngã: “Cái ghế hư! Dám làm cu Bin té! Đánh nó nè!”. Ngay từ bé, họ đã gieo vào lòng con mình tính “đổ thừa” và cả cái tật khóc nhè nữa.
Tôi cũng chưa bao giờ thấy một em bé Tây được đút ăn ở ngoài đường dù công viên bên đó vô cùng trong lành. Họ chỉ cho trẻ đi dạo, tuyệt nhiên không chạy lăng xăng cầm chén bột “dí” con ăn. Con nít cũng ăn cùng giờ với người lớn, cùng ngồi vào bàn trên chiếc ghế cao, tự tay nó múc bột văng tung tóe khắp nơi nhưng chẳng ai bận tâm. Rồi nó cũng tự ăn một mình sạch sẽ, thích thì ăn nhiều, hôm nào mệt thì ăn ít.
Cha mẹ Tây không ép con ăn dù đứa bé có biếng ăn đến cỡ nào. Nhưng vì được ngồi vào bàn cùng người lớn, được đối xử như người lớn, đứa bé cũng biết cư xử như người lớn. Những người nước ngoài sang VN vẫn lắc đầu chê con nít chúng ta xấu tính quá, mè nheo quá và phụ thuộc người lớn nhiều quá.
Bé cũng phải tự chịu trách nhiệm
Ở những nhà ga hay phi trường, tôi lại càng thấy con nít Tây độc lập và ngoan hơn gấp bội phần. Chỉ mới chừng bốn năm tuổi mà chúng tự đeo ba lô, có bánh và bình nước sẵn sàng. Đói hay khát gì thì tự động phục vụ bản thân. Chúng còn kéo va-ly be bé đằng sau, chạy lon ton theo cha mẹ.
Có lần trên tàu tôi ngồi gần một gia đình nên lân la làm quen, được biết trước khi đi chơi hay du lịch xa, con nít được cha mẹ dạy cách lên danh sách các món đồ cần đem theo. Chúng phải tự soạn hành lý, tự chịu trách nhiệm không đem quá nhiều đồ chơi nặng và không bỏ sót những món cần thiết. Cha mẹ sẽ không xách dùm chúng đâu.
Dạy được con độc lập như vậy nên mỗi lần đi chơi là mỗi lần gia đình bên nhau hạnh phúc, con cái không làm gánh nặng cho cha mẹ.
Một lần khác tôi thấy gia đình cha mẹ và hai đứa con cùng đạp xe đạp. Bốn người bốn chiếc xe. Cô em út chừng bốn năm tuổi đạp chiếc xe bé tí hăng hái cố gắng có cùng tốc độ với cha mẹ. Xem ra em phải vận động nhiều, mồ hôi túa ra đầm đìa trên khuôn mặt đỏ hồng của em nhưng cha mẹ vẫn tỉnh bơ đạp dấn tới. Con nít năm tuổi ở Việt Nam nhiều khi còn được bồng ẵm tối ngày, chỉ biết đi xe đạp ba bánh và sẵn sàng bỏ cuộc nếu chán hay mệt mệt một tí.
Được dạy sống độc lập từ nhỏ, bởi thế người phương Tây lúc nào cũng tự tin, và không bao giờ họ trách móc phụ huynh không cho họ được sống cuộc đời của chính mình.
Phương Khanh

13 tháng. Bài "Trước khi làm mẹ"

Con đươc 13 tháng rồi đấy, tháng này con chỉ tăng có 0.5kg, được 10.5kg, dài 75cm.

Trước khi làm mẹ
Trước khi làm mẹ - tôi ngủ đến khi nào tôi muốn và chẳng phải lo chuyện dậy muộn.Tôi chẳng khi nào bị ngã vì đống đồ chơi hay quên lời bài hát ru và cũng chẳng bận tâm nghĩ đến chuyện tiêm chủng.
Trước khi làm mẹ - tôi chẳng bao giờ bị nôn mửa do mệt mỏi.Tôi hoàn toàn kiểm soát được suy nghĩ của mình.Tôi ngủ ngon giấc trọn đêm.
Trước khi làm mẹ - tôi không phải giữ một đứa bé đang khóc thét để Bác sĩ có thể kiểm tra...hay tiêm thuốc.Tôi chẳng bao giờ có được hạnh phúc chỉ với một nụ cười.Tôi không bao giờ thức dậy lúc nữa đêm để ngắm nhìn bé ngủ.
Trước khi làm mẹ - tôi chẳng bao giờ bồng một đứa bé đang ngủ trên tay chỉ vì không muốn đặt nó xuống.Tôi chẳng bao giờ tan nát con tim khi không chịu được cơn đau cho con.Tôi không biết rằng sẽ có một điều gì đó rất nhỏ nhoi có thể tác động đến cuộc sống của mình.Tôi không biết rằng tôi có thể yêu thương ai đó rất nhiều,nhiều hơn cả bản thân tôi.Tôi không biết rằng tôi lại thích được làm mẹ như thế.
Trước khi làm mẹ - tôi chẳng có được niềm vui,sự mãn nguyện trước khi làm mẹ.
Và tôi đâu biết rằng đằng sau một người phụ nữ thành công...luôn là một giỏ quần áo bẩn. 
MAO TRÍ HÙNG (lượt dịch từ internet)