17/9/11

Trung Thu 2011

Năm nay cũng không có gì đặc biệt. Ba mẹ có phần bận rộn hơn nên chỉ đưa bạn đi coi kịch thiếu nhi ngay ngày Trung thu. À, mẹ có tặng bạn ba quyển truyện Bác sĩ Aibôlic với Buratinô đặt mua một tuần trước đó nữa. Ở trường thì có múa lân, cô kêu đem lồng đèn vào chơi mà báo trễ mẹ không mua kịp nên cô cho bạn một cái luôn .
Hôm í Nhà thiếu nhi TP diễn vở "Bí mật đảo vàng" (theo truyện "Ăn khế trả vàng" mà mẹ đã kể cho nghe) bạn háo hức lắm. Mà có nhiều chuyện trớt quớt nên chỉ có mẹ với bạn vào coi thôi, hai người mà coi ba vé, hụ hụ. Nhưng không sao, miễn bạn vui là được rồi, ngày của bạn mà.
Bạn xem chăm chú, còn quay qua giải thích cho mẹ hiểu 


Photobucket

Mẹ chụp được tấm "Bà Khế" ngồi cùng hàng ghế mình nè:
Photobucket


Tóc bạn dài nhiều, khi nào cài băng đô xõa ra là hỏi "Tóc con có thẳng không?" Thẳng thớm mới yên tâm.
Photobucket


Dạo này bạn có chiều lòng mẹ hơn, mẹ nói mặc váy thì cũng mặc nhưng vẫn thích nhất là quần với áo thôi. Nữa là bộ nào sặc sỡ quá là bạn không có mặc, kêu kỳ. Từ từ hình thành gu thẩm mỹ hén, có lẽ bạn thích đơn giản, gọn nhẹ ...giống mẹ hehe.
Photobucket


Bạn tự tin kinh dị. Chơi game thắng rồi tự khen "Đúng là THIÊN TÀI", ặc ặc. Thích nghe bài hát Thiên thần của mẹ, ba hỏi thiên thần của mẹ đâu thì chỉ vào mặt mình, hihi .
Photobucket


Học hành hơi chăm chỉ, cho đến lúc này. Mẹ sắm cho cái đèn học và cái đồng hồ để bàn. Từ nay học Kumon thì cứ tự canh giờ mà làm bài thôi.

*Bạn đang ngồi học, mẹ thì ủi đồ. Mẹ nhớ đến cái gì là nhắc nhở bạn cái đó, tại hay quên. Bạn lâu lâu ngưng bút lắng nghe. Đến hồi mẹ nói: Mai con dậy sớm hơn đi nha, đi học sớm để mẹ đóng tiền, mà đi sớm mẹ có thời gian ăn sáng nữa... Bạn gắt: Mệt quá, thì để mai tính đi mẹ... 

Cái gì cũng để mai, để mai, hức 
. Mà mẹ có trở thành một bà già hay càm ràm rồi không ta?! 


Bạn í lớn rồi, nên bạn luôn nhắc nhở mẹ:
*Hai mẹ con đi trên con hẻm nhỏ. Mẹ lúc tránh nước, lúc tránh xe nên dắt bạn đi bên này rồi lại bên kia. Bạn càu nhàu: Con nói mẹ rồi, mẹ dắt con đi là phải cho con đi bên trong chứ xe tông con thì sao?!Rồi: Mẹ mặc quần trắng mà sao mẹ đi nhanh dữ dzậy? Một hồi mẹ dích sình đầy luôn cho coi!*Mẹ ra khỏi nhà:
-Mẹ có đem điện thoại chưa?
-Mẹ đem bóp tiền chưa?...
Nói chung là có trợ lý lo dùm luôn mọi thứ thì sướng! 

Photobucket

Hình chẳng liên quan gì. Bạn ngắt một bông hoa rồi thổi cánh nó bay phù phù. Xong mẹ nói, hoa đang tươi đẹp, con ngắt đi làm nó đau đó. Bạn hỏi Hoa cũng biết đau hả mẹ? Mẹ nói có chứ, nó đang sống con làm vậy nó tan nát rồi còn gì... Không biết mẹ có làm bạn ủy mị thêm không?!

Từ lúc mẹ thông báo bạn có em, bạn thích lắm. Hay hỏi:
-Bộ mẹ ăn là em bé cũng ăn hả mẹ?
-Mẹ ngủ là em bé cũng ngủ hả?
-Mẹ nghe nhạc là em bé cũng nghe nhạc hả?
Đến:
-Mẹ đi tiểu em bé cũng ...tiểu hả? 

...
Rồi lâu lâu tự dưng chưng hửng
-Mẹ có em bé trong bụng thiệt đó hả?
Hay ôm bụng mẹ mà hôn. Ngủ thì hay gác chân, có bữa gác lên bụng mẹ, mẹ bảo là đau. Bạn nói "Em bé đau chứ đâu phải mẹ đau!?". Không còn bắt mẹ bồng, không kêu mẹ kéo chân mỗi sáng nữa. Tóm lại rất là nhẹ nhàng ...với em. Không biết mai này có thương em không? Mẹ đang lo chuẩn bị tâm lý cho bạn, bạn thích thì thích đó, mà dạo này rất hay mít ướt, đụng tí là hờn dỗi, nước mắt rơi rơi, haizz.

Này là rau sạch ba Thuần trồng, hy vọng mình được ăn ké, hihi


    
Photobucket
   

Còn mẹ dạo này (bạn í chụp) -Em bé mới hơn 8 tuần: Mẹ không nghén, không thèm ăn gì, ốm nhom ốm nhách! 
Photobucket

5/9/11

8 năm & 2 vạch ;-)


KỶ NIỆM NGÀY CƯỚI 
PN - Cưới nhau đúng một năm. Vợ trốn lớp nghiệp vụ buổi tối, vội vã về nhà với hai vé xem phim, định gây bất ngờ cho chồng, nhưng cửa nhà khóa chặt khiến vợ giật thót.
Chồng đi đâu mà điện thoại reng hoài không cầm máy? Thời gian chầm chậm trôi qua, đủ để trễ giờ xem phim suất cuối, vợ nghe tiếng xe chồng khụt khịt ngoài ngõ. Trời ạ, lúc chiều vội vội vàng vàng ra về, chồng bỏ quên điện thoại trong ngăn kéo ở công ty. Chồng cố ý đón vợ ở cổng trường để làm vợ bất ngờ, nhưng vợ đã về trước khi chồng đến.
Năm thứ hai.
Cu Ốc nhà mình mới hơn hai tháng. Chăm con phờ phạc cả người, vợ đổ quạu với bất kỳ lý do lớn nhỏ. Chồng hứa sẽ nhờ mẹ chồng ở quê lên đỡ đần vợ việc nhà trong ngày kỷ niệm, để hai chồng đi chơi xa một chuyến. Nhưng rồi trước ngày ấy ít hôm, chồng được lệnh đi công tác tỉnh cả tuần. Dù chồng gọi điện “tám” với vợ mỗi ngày, vợ vẫn ấm ức không chịu nổi!
Năm thứ ba.
Để “hâm nóng”, vợ đánh đố chồng bằng tin nhắn: “Vợ đang đợi chồng ở nơi mà vợ nghĩ chồng sẽ tìm ra vợ. Đến ngay nhé!”. Khóa máy điện thoại, vợ chạy xe hướng về quán cũ, nơi tám năm trước chồng ngỏ lời yêu, hồi hộp không biết chồng có đoán đúng địa điểm không. Không gian quán đã thay đổi gần như hoàn toàn khiến vợ không tài nào tìm được chiếc bàn gỗ nép mình dưới rặng liễu bên hồ ngày đó. Tìm chỗ ngồi trông ra bãi đỗ xe, nhấp nhỏm uống hết một ly sinh tố và hai ly trà, vợ bấm bụng mở máy gọi cho chồng. Vừa nghe giọng vợ, chồng… gầm lên hỏi vợ ở đâu? Thì ra chồng đang đợi vợ đúng ở chỗ cũ. Vợ định đón chồng từ cổng để cùng đi tìm chỗ ngồi lãng mạn hơn, rốt cuộc chồng lại vào quán bằng cổng phụ.
Năm thứ tư.
Vợ dẫn con đi nhà sách, mua về cả chục quyển truyện tranh. Đang hí hoáy đề tặng con thì chồng về tới. Thấy chồng lúi húi xách một túi quà vào nhà, vợ tủm tỉm cười, thầm trách mình không mua gì tặng lại chồng. Nhưng chồng làm vợ… tủi thân khi người được nhận quà lại là con chứ không phải vợ. Chồng đã quên mất ngày kỷ niệm. Chồng “vuốt giận” vợ bằng cách dẫn cả nhà đi ăn gà rán. Suy cho cùng, cũng là quà cho con luôn, vì gà rán có phải là món khoái khẩu của vợ đâu.
Năm nay…
Còn vài ngày nữa đến… giờ G. Chồng tháo chiếc nhẫn cưới ra, bỏ vào túi rồi loay hoay sửa chiếc máy bất ngờ gặp trục trặc trong xưởng. Buổi chiều đi làm về, chồng la hoảng khi tìm hết túi nọ đến túi kia vẫn không thấy chiếc nhẫn. Vợ… không còn hơi sức để giận chồng nữa.
Sợ xảy ra “sự cố” như những năm trước, vợ sắp xếp mọi chuyện ngay từ đầu. Trước tiên là gửi con cho bà ngoại rồi gọi điện cho chồng, dặn dò đủ thứ. Sau đó vợ tìm mua một cặp nhẫn khá giống cặp nhẫn mà vợ chồng đã trao nhau cách đây 5 năm. Chồng chở vợ đi ăn tối, rồi vào một quán nước thật dễ thương để cả hai thư giãn. Sau khi để vợ “xả” hết những ấm ức phải chịu trong suốt một năm qua, đến lượt chồng, chồng cười hì hì bảo chồng không có gì phải “xả”.
Thấy vẻ chân thành rất đáng yêu trên mặt chồng, vợ… nguôi nguôi nên định mở bóp lấy ra hộp nhẫn cưới. Ngờ đâu chồng đã đặt một chiếc hộp giống y như thế trên bàn tự bao giờ. Chồng đùa: “Có cần chồng quỳ xuống để cầu hôn vợ lần nữa không?”.
Vợ… cười ra nước mắt.
(Thái An)
...
Mình thì đã 8 năm, thời gian không dài nhưng chẳng phải là ngắn, vui-buồn-sướng-khổ cũng đều nếm qua... Có hạnh phúc không, có hài lòng hay không? E rằng ...mình thấy đủ là đủ, chấp nhận những cái mình có, chẳng kiếm tìm đâu xa xôi, mình nhỉ! 
Không mong gì nhiều, chỉ mong cứ mãi như thế này...

---
Đã đến lúc Cà Na cần có em để chơi cùng rồi nhẻ!