Không thích như Lê Vân khi nói về gia đình - mặc dù là rất thật... Khi viết những dòng này có lẽ mình đang ích kỷ, nhưng...
Có ai trên đời được lựa chọn nơi mình sinh ra đâu nhỉ. Tôi cũng vậy, tôi được sinh ra trong một gia đình không mấy hạnh phúc.
Từ nhỏ tôi đã chứng kiến biết bao cuộc bạo hành, cãi vã từ những người lớn trong nhà. Mới mấy tuổi đầu chưa biết gì tôi chỉ biết khóc và hoảng sợ, anh tôi lớn hơn tôi ba tuổi cũng lặng lẽ ngồi ở một góc nào đó và rưng rức khóc. Ba mẹ thì cho là con nít biết gì nên cứ mặc chúng tôi, chỉ lo thỏa mãn cái tôi của mỗi người. Và nghĩ rằng lo cho con cái ăn cái mặc là đủ rồi, không cần biết chúng nghĩ gì và muốn gì.
Ba tôi bảo còn nhỏ chỉ cần lo học thôi, ông rất chăm chút vào việc học của anh em tôi. Nhà chẳng khá giả gì nhưng năm nào cũng có gia sư kèm cặp, có khi mỗi môn học chính là một người. Điều này cũng tốt nhưng lâu ngày đã tạo thành tính ỷ lại, dựa dẫm, không tự suy nghĩ và không độc lập được vì đã có người nhắc nhở rồi. Thế nên mỗi lần bị điểm kém là sẽ bị ăn đòn. Phạm lỗi gì cũng bị một hình phạt duy nhất ấy- đôi khi nguyên nhân thật là vô lý. Trong trí óc non nớt tôi đã rất sợ, cảm thấy những trận lôi đình lúc nào cũng có thể xảy ra với mình nên từ từ chui vào vỏ ốc tự cô lập lúc nào không hay. Còn anh tôi vốn ham chơi nên riết thành lỳ đòn, chai sạn luôn. Một cách giáo dục không phải chút nào!
Lớn hơn chút nữa tôi tìm thấy niềm vui khác, đó là khi đi học, tôi có thể vô tư cười giỡn với bạn bè ở trường, nhưng lúc về nhà lại thấy lo sợ và chán nản không thể tả. Bạn bè không có nhiều, chỉ vài đứa nhưng tôi rất rụt rè chẳng muốn ai tới nhà cả, tôi không muốn mọi người biết và khinh khi. Đôi khi đang vui tôi chợt nghĩ sao mình lại có thể vứt bỏ hết lo lắng, buồn phiền nhanh vậy và lại co mình, nỗi buồn lại xâm chiếm tâm hồn tôi.
Tuổi thơ tôi trôi qua một cách âu lo, đầy hoang mang như thế. Nhìn những gia đình khác hạnh phúc tôi đâm ước ao và ghen tỵ. Càng lớn tôi mới hiểu tại sao mình lại nhút nhát, thiếu tự tin, rất ích kỷ và khó gần vậy.
Thì cũng có những lúc vui vẻ- mặc dù rất hiếm hoi- những ngày tết cả nhà về quê nội- ngoại, những kỳ nghỉ mát không thiếu một ai...
...Tôi không trách ba mẹ mình, không trách đâu, vì cuộc sống, vì mưu sinh vất vả mà ra cả thôi. Cha mẹ đã cho ta hình hài, cuộc sống này và được như hôm nay là cũng nhờ cha mẹ cả. Thật chẳng tốt đẹp gì khi kể về gia đình mình như thế. Đôi khi thấy mình thật bất hiếu...
Bây giờ tôi có một gia đình nhỏ. Tự hứa với mình rằng không có gì là hoàn hảo cả, mọi cái chỉ tương đối thôi. Hãy sống hết mình, vị tha, bỏ bớt cái tôi ích kỷ đi. Mà rất khó các bạn ạ, giữa nói và làm là một trời- một vực, phải thêm quyết tâm nữa.
Có con rồi mới thấu hiểu lòng cha mẹ. Giờ rút ra được nhiều điều, nhờ thực tế của chính mình mà áp dụng để dạy con. Nói vậy chứ đây là cả một quá trình, phải học hỏi liên tục. Làm cha làm mẹ khó lắm chứ không dễ dàng gì. Nhất là với mình- một người có những khiếm khuyết tinh thần không nhỏ.