Để xem công chúa Cà Na 19 tháng tuổi tiến bộ như thế nào nhé!
Trải qua một trận ốm thật lâu ở bệnh viện, về mặt thể chất đang cải thiện đáng kể, mong sao cứ mãi như lúc này. Cà Na ở nhà rồi không đi nhà trẻ nữa, nhờ mợ Hai trông hộ, hình như mợ Hai mát tay hay sao mà con ăn, uống, ngủ, chơi rất ngoan (trộm vía! trộm vía!). Nghe nói chích kháng sinh rất hại người, mà có bệnh thì phải chịu chứ biết sao. Giờ hồi phục lại chắc phải rất lâu. Cố lên con gái nhen!
Về nhận thức, rất có tiến bộ nhé:
-Chị Quỳnh kế nhà đang đứng chơi, thấy mẹ Na ra mắc cỡ chạy vào nhà khép cửa. Na: “Chị Quỳnh đóng cửa rồi!”, “chị Quỳnh ơi!”
-Mẹ đang … trong toilet, Na đứng ngoài gõ cửa, mẹ làm thinh, Na nói với ngoại “Mẹ đóng cửa rồi… làm sao?!”
-Buổi tối ngoại định bế lên nệm ngủ, Na nói “Con… tự lên!”
-Rất là “đại ca”, vừa bậc ca nhạc thiếu nhi lên là: “Im hết đi!” (để cho tui coi đó mà)
-Người ta không “xài” từ đơn nữa, muốn nói gì là nói đàng hoàng. Thấy con mèo chạy sợt qua đường, kêu lên “Con mèo kìa!”
Thấy con chó đang sủa: “Con chó, con chó, gâu gâu…”
-Bữa mẹ bị té xe, trầy xướt chân, con kêu “ghê ghê”. Mẹ nói ba mẹ bị ngã xe nên đau lắm. Hôm sau nhìn chân mẹ con nói “Ba ẵm mẹ té”
-Chuyện này lâu rồi, thường con nghe chuông điện thoại ai reo là đi kêu người đó (Vd: “Út ơi nghe…”). Một bữa nghe tiếng nhạc trong Radio (giống nhạc chuông điện thoại của dì Dung) liền gọi “Dung… điện thoại”, kêu hoài dì Dung không nghe, tức mình đập đập tay lên bàn: “Dung hư… Dung hư!”
-Bây giờ không chịu cái gì mà nói “Chịu!” là mẹ hỏi lại “Con chịu rồi phải không?”, liền nói “Hông chịu! Hông chịu!”
-Ăn chuối, ăn quýt gì cũng chừa một miếng kêu “Để cho mẹ”, thương thương ghê!
-Con gái mẹ rất ngoan, ai bảo gì cũng “Dạ!” (nhờ mọi người tích cực khen ngợi nên phát huy). Thấy ai ăn gì mà muốn ăn thì cũng “Dạ” to lên (Rõ chán cho con, xấu hổ ghia!)
-Lặp lại bất cứ từ nào nghe được (giống như nhại tiếng người ta vậy!)
-Mẹ kêu để mẹ hát cho con nghe nha, con thích nghe bài gì, liền nói “Bà Còng”. Lần nào cũng vậy, chắc bài này ấn tượng với con nhất, do mấy lần có cô Lan minh họa, vừa nghe con vừa nhắc “cô Lan, cô Lan”
-Giành đồ chơi của người ta, người ta giật lại thì kêu cứu "Ngoại... ngoại... ngoại ơi..."
Thôi mẹ không nhớ hết để mà kể nữa. Post hình đi nha:


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
trangpinky@yahoo.com