Lại sắp chia tay nhỏ bạn. Dạo này lu-xa-bu, năm nay nữa mình lại có
lỗi với nó, muốn lắm nhưng chẳng thể ra sân bay tiễn bạn đi xa, mà nói
thật tự đáy lòng rất sợ cảnh ấy, phải dằn lòng, phải kềm chế để . . . .
Năm nay bạn về mà mình chả "tám" được với bạn là bao. Cứ chồng con
quấn quít, lấy mất thời gian của tui như vầy không sớm thì muộn mất bạn
hết trơn. Thứ 7 rồi, nhóm bạn cấp 3 tụ tập ở Văn Thánh, lại ngay ngày Cà
rốt nóng sốt dữ dội, không đi được, tiếc ngẩn tiếc ngơ, vì nghe đâu bữa
đó tụ tập rất đông, có mặt hầu hết bá quan văn võ, có những đứa gần 14
năm trời chưa gặp mặt - kể từ khi tốt nghiệp cấp 3. TIẾC. Muốn đi xem
thử tụi nó bây giờ trông ra sao? chắc cũng già ngang ngửa mình.

Cái thời nhất quỷ nhì ma ấy thắm thoát trôi qua cũng nhanh nhỉ? Còn
nhớ năm nào, cứ mỗi khi tan trừơng là cả đám kéo nhau ra quán chè đầu lô
A, nhâm nhí nhấm nháp cả buổi mới chịu le te đi về nhà cơm nước cho
thằng em, có hôm lười nấu, ghé chợ mua đại bịch bánh bèo về cho nó xơi
mà cũng không thoát nổi cái đám ham hố ăn giành ăn giật này. Cũng vui, 1
dĩa bánh bèo, 1 dĩa bột chiên mà 8 -10 cái nỉa xỉa vào giành nhau mà
ăn. Chả phải nghèo nàn thiếu thốn gì, thích thế đấy, ăn vậy mới ngon, ăn
mà nhường nhịn nhau chả thấy hào hứng và ngon miệng, giành được miếng
bột chiên đưa vào miệng là trong lòng phơi phới như vừa ăn phải vàng
vậy? Bây giờ già cả hết rồi, chả thấy đứa nào nó chịu giành ăn với mình.
Chơi thì cả đám nhưng thân thì gom lại còn 3 đứa thôi, mình cứ mày
mày tao tao với 2 đứa kia, còn 2 đứa nó cứ tui rồi xưng tên với nhau,
đôi lần mình bị liệu, cũng tui tui với tụi nó, hình như nghe không quen
nên 2 thằng nó cười rồi chọc quê "sao hôm nay mày lịch sự vậy?". Ba đứa 3
hoàn cảnh, 3 tính cách, 3 sở thích thế mà chơi thân nhau. 2 đứa nó chắc
cũng không biết được, tụi nó đôi khi là cái gương để mình soi vào đấy,
học hỏi từ tụi bây nhiều, nhiều thứ lắm, chơi với tụi mày mà tao thay
đổi khá nhiều.
Những kỉ niệm khó quên:
* Giờ Văn năm 12: ở trên cô đọc, dưới 2 đứa ngồi cũng đọc mà làm thơ xuyên tạc, không biết sao cô nghe được:
- Một tô hai tô lại ba tô, Tô nào cũng có míêng cánh gà đứng lên.
làm giật mình, chết cha cô kêu ai vậy ta, đang chuẩn bị tinh thần thì
nhỏ Thảo cái mặt nai tơ ngơ ngác ỏn ẻng đứng lên, chắc cái mặt nó lúc
đó trông tức cười lắm lắm nên cô chẳng đành lòng la, chỉ nhắc nhở tập
trung học, thương cô Thúy dạy văn ghê, người đã đẹp còn hiền.
* Giờ Toán, là giờ nhiều kỉ niệm nhất, bữa đó bố Quang kêu lên bảng
giải toán đạo hàm, chả biết bữa đó làm cái trò gì, đúng ra phải tách
phương trình ra xong mới lấy đạo hàm, đã dốt còn lười, thầy thì la ong
óng "
chị 2 tui, chị giỏi quá hén, chị làm ơn làm từng bước cho tui",
rồi quen tay, thầy định đánh 1 cái ngay vai, biết tính bố già nên mình
né qua, tay thầy trúng bảng đen (chắc là đau lắm), bữa đó bị bố rượt
chạy vòng vòng (ở ngoài nhìn vào chắc thấy giống cái chợ hơn cái lớp).

. Còn nhỏ Trang thì bị bố la "
cháy nhà mới lòi mặt làm biếng" do mới bị kêu lên làm bài ngày hôm trước, cứ nghĩ thầy sẽ không kêu nữa nên tỉnh bơ về nhà không làm bài nên hậu quả . . .
Bố Quang thì ốm nhách cao nhồng, có hôm ra chơi, cả đám đang đứng
trước hành lang hát hò, chả biết ma xui quỷ khiến làm sao, đang hát đến
câu "
con cò có cổ cong cong, có cái cẳng cao cao" thì bố đi ngang qua, có lẽ tưởng mấy đứa học trò quỷ ma ba trợn ghẹo, thầy dừng lại trố mắt, la làng "
mới hát cái gì đó", làm cả đám vừa mắc cười mà phải giả ngây giả ngô "
hát gì đâu thầy" (thiệt bất công hát cũng bị bắt bẻ).

* Giờ chào cờ, thầy hiệu trưởng đang phát biểu linh tinh gì đó (với
mình cái gì không liên quan là linh tinh tuốt tuồn tuột), không nghe,
quay qua nhỏ Phụng cùi hỏi (hơi bị lớn tíêng), xui sao ông thầy hiệu
trưởng thấy, bắt đứng lên, mà thật ra lúc đó mình cũng chả biết là ổng
kêu mình. Kêu hoài không thấy mình đứng lên, ổng tức quá chỉ đích danh
bắt lên đứng trước cột cờ, lúc đó chả thấy quê gì hết, đứng chỏ cái mỏ
xuống nói chuyện tíêp với mấy nhỏ kia,. He, he, he. Thầy hiệu trưởng
đành bó tay trước cái đồ bất trị. Sao lúc đó thầy không hù "
cấm thi tốt nghiệp ta", chắc bị hù vậy sợ xịt khói chứ chẳng chơi.
* Ngày cuối cùng, sau khi thi tốt nghiệp xong, cả đám ra đầu lô K
chơi ngựa quay, nghĩ lại thấy bà chủ cũng gan, trò chơi con nít mà dám
cho cả đám bé bư bé bự leo lên, áo dài thì bay phấp phới, cái mặt thì
hơi hới vì vừa trút được 1 phần nào gánh nặng. Coi như đã qua được 1
chặng đường, thi đậu rớt tính sau, còn kỳ thi đại học cũng tính sau
luôn. Chẳng bíêt mấy nhỏ kia có nghĩ ngợi gì không, chứ bây giờ còn nhớ
mãi cảm giác sợ hãi nè, chẳng may mà 1 con ngựa gỗ nào đó buồn buồn bị
văng ra khỏi guồng quay thì sao nhỉ,

chắc
cũng lấm lem y như cái lần nhỏ Thảo hay nhỏ Trang bị lọt xuống ruộng
nhà Mỹ Hoà hay nhà Huynh gì đó (lâu quá quên òi), ghê quá, không dám
tưởng tượng thêm.
Nói chung còn rất nhiều chuyện động trời, mà bố Quang chủ nhiệm phải phán câu "
nhỏ này quậy ngầm nè, nhìn đừng có tưởng nó hiền".
Uh, thì thầy nói đúng, học trò mà, nhưng hình như thầy lại thương mấy
con nhỏ quậy ngầm trong lớp như mình, nhỏ Trang, nhỏ Thảo, bằng chứng là
thầy đã nhờ ba đứa tụi mình giúp thầy ghi học bạ còn gì. Nhắc đến mới
nhớ, bữa đó 3 đứa vô phòng giáo viên bứt trộm 1 mớ hoa giả, quậy tưng
bừng, đứa canh me, đứa bứt

Thảo ơi! trên đất khách quê người ( mà hổng chừng sau này là nhà của
mày còn nơi đây chỉ được coi là quê, lâu lâu về thăm thôi, mỗi lần về
quê hơi bị xa hén), mày nhớ đem theo mớ hành trang thời nhí nhố này
nghen, để mỗi khi cảm thấy buồn, thấy cô đơn, thấy trống vắng thì cứ
nghĩ đến tụi tao là mày thấy ấm lòng lại ngay thôi.
Cả 2 tấm hình này đều có mặt cả 3 tụi mình (nhục dễ sợ, lên mạng chôm về, hình có dính mình mà mình chả có tấm nào)
Tấm này chụp năm lớp 12 phải không? hay năm lớp 10, nhớ chết liền luôn.
Tấm này chụp tại Bình Quới năm tụi mình học lớp 7- năm 1990