Có nhiều chuyện của bạn Càna quá, để lâu mẹ lại quên quên rồi.
Một tuần học của bạn trôi qua thật chậm chạp. Sáng nào cũng thức dậy với nước mắt ngắn, nước mắt dài “Không đi học đâu!” Buổi chiều về, ăn uống như sắp chết đói. Sau đó là màn nhõng nhẽo đến phát mệt luôn. Thường xuyên nôn ọe và kêu đau bụng… Mẹ biết những triệu chứng này do bệnh “ngán đi học” mà ra cả, chỉ là bệnh tâm lý thôi. Nên cả nhà phải cố gắng, cố gắng theo bạn…
Ấy, vậy thì làm sao bạn có hứng thú kể chuyện trường, lớp cho mà nghe. Ba thì cứ than “Sao con mình đi học về nó chẳng kể gì hết, sao khác thường với con người ta quá!” Mẹ chỉ biết trông chờ, chờ một ngày bạn bỗng dưng “thích đi học”, hiện tại đó là điều mẹ mong mỏi nhất.
Tuy nhiên, lợi dụng lúc bạn đang vui, mẹ và bạn tâm tình được đôi chút:
-Con kể chuyện ở lớp cho mẹ nghe với đi, mẹ thèm nghe quá!
Nhìn nhìn ra chiều đồng ý
-Trong lớp con có nhiều bạn lắm hả? (Dĩ nhiên, gần 40 tên mà)
-Dạ!
-Có bạn P.A dữ lắm hả? (Có nghe bạn phán là bạn P.A dữ rồi)
-Dạ, bạn dữ lắm!
-Bạn có đánh ai không mà dữ?
-Có, bạn đánh 2 bạn. Xong cô phạt bạn, cô bắt bạn xin lỗi, giờ bạn không đánh nữa.
-Bạn có đánh con lần nào không?
-Không có. Bạn chỉ nói con hôi.
-Bạn nói con sao?
-Con đi tập hể dục, đi ngang bạn í, cái bạn hỏi “Cái dzụ gì nữa đây?”
-Nhưng sao bạn lại hỏi vậy, con có làm gì bạn không?
-Đâu có đâu, tự nhiên bạn nói vậy à.
-Rồi con có nói lại gì không?
-Dạ hông (Khờ ơi là khờ!)
-Vậy con có chơi với bạn P.A không?
-Dạ hông. Con chơi zới bạn Bơ, bạn Bơ hiền! (Tức là bạn Bơ chỉ gõ muỗng vào đầu con thôi, nhưng chưa dữ bằng bạn P.A -bạn chỉ hỏi một câu là con sợ xanh mặt rồi)
…
-Buổi trưa cô đút cơm cho con với các bạn. Có bạn Xí Muội là tự xúc ăn một mình. Cô khen “Các con xem, cô xới một chén đầy mà bạn ăn hết luôn rồi kìa”
-À vậy hả, bạn Xí Muội giỏi ghê con hén! Vậy bạn to cao hơn con phải không?
-Dạ
-Vậy thì con ăn nhiều cho mau lớn giống bạn đi!
-Dạ
…
-Mẹ, bạn Đức bị bệnh phải zô bệnh viện á mẹ.
-Bạn bị gì, mà sao con biết bạn vô bệnh viện?
-Tại dzì buổi trưa ba bạn đến rước bạn, ba bạn nói dzới cô là bạn phải đi bệnh viện á.
-Rồi bạn đi học lại chưa con?
-Dạ rồi.
…
(Trong toilet)
-Mẹ mẹ, cô cũng xịt nước giống mẹ đó.
-À, lúc con ị xong đó hả
-Dạ.
-Cô chỉ xịt thôi hả. Cô có rửa xà bông không?
-Dạ. Dạ hông.
v.v…
Em Càrôt học chung trường với bạn, học lớp trên lầu. Sáng sáng đưa em đi học bà ngoại em hay ở lại xem chị Càna tập thể dục. Bà kể bà thấy chị bà gọi “Càna, Càna”. Chị đang chạy vòng vòng trong sân, chỉ nhìn bà rồi chạy tiếp, không nói gì, chạy ngang chỗ bà lại nhìn một cái. Có hôm, chị mặc cái quần short lưng hơi rộng, mà sáng sớm đã ăn gì đâu. Nên chạy một hồi là nó tuột, ban đầu cô kéo lên cho. Chạy tiếp một đoạn thì tuột tiếp, vậy là chị tự lấy hai tay mà giữ cái lưng quần, vừa chạy vừa kéo. Nghe kể thấy thương ghê!
Một bữa mẹ nán lại xem bạn tập. Thấy bạn khác người quá, vì đa số các bạn khác mặc đồng phục, bạn thì có chịu mặc nó đâu, tự lựa quần áo để mặc không à, kén chọn lắm. (Nhìn thấy bộ đồng phục là bạn ghét lắm hay sao ớ, mẹ phải giấu trong cặp để chiều cô thay cho, chứ để không hoài thì nó mãi còn mới nguyên thôi.) Hôm đó là ngày thứ ba bạn đi học, sau hai ngày mà bạn cũng tập thành thục như các bạn. Tuy nhiên vẫn còn e dè lắm, cứ nhìn theo cô, cô làm gì bạn làm nấy. Giơ tay lên đầu, giơ ngang vai, lắc eo, rồi chạy chậm, chạy nhanh, rồi nhảy bật lên. Một lúc thì mỗi bạn chạy lại nhặt hai cây cờ, giơ theo cô, rồi chạy tiếp… Người thì nhỏ con, mà lúc chạy cái mông ủn qua ủn lại trông buồn cười không chịu đưọc.
Đố bạn đâu nè:
(Bạn mặc bộ đồ dài màu trắng, quay lưng lại đó)
Cái bạn Càna này, đi học thì nhát thít vậy chứ ở nhà ghê gớm lắm. Hay bắt bẻ mẹ đủ thứ chuyện:
-Mẹ, từ nãy giờ con chờ mà mẹ lo mẹ ăn không, mẹ chẳng đút con miếng nào hết chơn!
-Sao mẹ không nhắc con mặc áo con gấu lúc nãy con đi chơi? Con quên mà mẹ chẳng nhắc con gì hết à!
-Sao mẹ nói mẹ đi làm một ngày, nghỉ một ngày mà mẹ cứ đi làm wài zợ? (Nói hồi nào đâu trời?!)
-Hôm qua mẹ nói con là chủ nhật ba nghỉ làm, ba chở con với mẹ đi chơi, mà sao giờ ba nói là ba đi làm đó?!?
Mẹ ngồi ăn cơm mà cứ chen chen vô. Mẹ nói sao con không xích ra một chút đi. Bạn bảo "Con hương mẹ con mới ngồi kế mẹ chứ!" Ui, con gái tui 
Chủ nhật, cứ lâu lâu bạn hỏi dè chừng “Ngày mai con không phải đi học hả mẹ?”, “Sáng mai hức dậy là con không đi học phải hông mẹ?” Nói hoài nên ba trả lời đại. Bạn hí hửng bạn khoe “Mợ 2 ơi ba con nói ngày mai con muốn nghỉ học hì nghỉ đó mợ 2!” Chết ba chưa!
Bạn sợ anh 2 (con cậu 2) nghỉ chơi với bạn lắm. Anh 2 biết vậy nên lợi dụng, cần gì, muốn gì ở em là đòi “nghỉ chơi”, em sợ em chiều liền. Nhiều khi vô lý hết sức, song em khóc to lên là anh 2 lại sợ, sợ bị người lớn la. Một ngày nghỉ chơi chắc mấy chục lần. Vậy mà cũng quấn anh, thích chơi với mấy anh lắm. Có lần đang chơi thì bạn méc “Mợ 2 ơi anh 2 làm hư … kìa”.Mợ 2: đâu, đâu, để mợ 2 lấy cây đánh anh 2 (đùa í, giả vờ ra ngoài tìm cây). Bạn vội vàng “Không có đâu mợ 2 ơi, con nói giỡn hôi mà. anh 2 không làm hư, con cũng không làm hư, mợ 2 đừng đánh anh 2, đừng đánh con, đừng có đánh ai hết đó!”
Sáng sáng, mẹ đánh thức bạn dậy: “Con gà gáy té le té le sáng rồi ai ơiiiii!”. Có bữa bạn hỏi “Đâu, con gà đâu?” Không có con gà thì mình chỉ vào hình con gà, hèhè, vậy là cười, tỉnh ngủ. Mình đi vào phòng tắm: Mẹ vừa đánh răng cho bạn vừa hát “Con gà nó nói đánh răng đánh răng nè ai ơi”. Bạn “Con gà nó nói tắm đi tắm đi nè ai ơi”, vui không?
Bạn quy ước, tối bạn tự đánh răng, còn sáng mẹ làm cho. Bạn vui thì bạn chà răng kỹ lắm, chừng nào mẹ bảo xong mới xong. Còn “lên cơn nhõng nhẽo” rồi thì mẹ làm cho cũng không chịu đâu, hix.
Bạn Càna bạn hay ngớ ngẩn kiểu này:
-Mẹ: Mấy bà con đi đâu hết rồi ta?
-Càna: Mấy bà mẹ đâu hết rồi?
-Mẹ: Chúc con gái ngủ ngon!
-Càna: Chúc mẹ gái ngủ ngon!
-Ba: Chúc con gái ngủ ngon!
-Càna: Chúc ba gái ngủ ngon!
-Mẹ: Con mọc tóc con nhiều quá!
-Càna: Mẹ mọc tóc mẹ nhiều quá! Ba mọc tóc ba nhiều quá!
Cứ thay thế vô tội vạ vậy đó.