Mỗi tháng cứ qua ngày 6 là mẹ lại nhớ con mình lớn thêm một tháng tuổi. Lâu rồi mẹ chẳng cân đo đong đếm gì, tự AQ mình là miễn con lanh lợi, bình thường là được. Nói vậy chứ cũng lo lo, lỡ con giống “gien lùn” của mẹ thì khổ. Nhất là cả tháng nay cứ ho, ói mãi không dứt, uống kháng sinh hai đợt rồi vẫn chưa khỏi, đợt thứ ba mẹ tự ngưng, sau khi biết phổi con tốt và ói là do thói quen... Và con cũng nghỉ học ngần ấy ngày con bị bệnh… Mà ở nhà thì con nhõng nhẽo vô cùng tận, đụng tí là khóc, khóc. Haizz, sao mẹ nuôi con dở ẹt thế này, cứ ốm yếu, roi roi, chẳng thấy lớn chút nào hết. Đôi khi mẹ cảm thấy bất lực, không biết nên làm gì là tốt nhất cho con... 
Tháng thứ 44, ốm tong teo, đi học vẫn nhát và hay mít ướt. Nói chuyện thì ngày càng lý luận, trả treo, rào trước đón sau …hãi!
Cái vụ nhõng nhẽo, bắt bà ngoại bồng đi chơi. Bồng hoài, ngoại nói để ngoại ăn cơm rồi đi tiếp, không là ngoại xỉu. Rồi ngoại kể chuyện có bà kia, không ăn cơm, bị đói nên xỉu (Ý cho nàng sợ). Ai dè nàng hỏi “Sao con bà đâu không cho bà ăn cơm để bà xỉu?” Hy vọng mai mốt ba mẹ già có người chăm sóc nha.

Bữa nọ nàng cứ thắc mắc sao mẹ đi làm wài. Giải thích trăm lần là để kiếm tiền mua sữa, mua quần áo, đồ chơi, mua thuốc cho nàng uống nữa… Thuộc lòng í chứ. Vậy mà nàng vặn lại “Sao con thấy mợ 2 không đi làm mà mợ 2 có nhiều tiền lắm mẹ!?” Chết, cái mợ này cứ chở nàng đi mua đồ hoài làm chi, làm mẹ cứng họng.
Nàng cầm điện thoại mẹ chơi, bảo “Chừng nào điện thoại mẹ hư thì mẹ cho con nha, rồi mẹ mua cái khác” Mẹ nói mẹ không có tiền đâu. Nàng thì thầm “Vậy để con xin bà ngoại cho mẹ, bà ngoại có tiền ớ” Lại nữa…
Nàng nghe nhạc, đến bài dân ca nàng la “Cải lương mà, cải lương để cho bà già nghe thôi”. Ngoại nghe ngoại lườm “Vô đây coi bà già chín mươi tuổi nghe cải lương nè”
Nàng hay áp dụng mấy từ vừa lượm lặt đâu đó:
-Anh 3 chặn đường không cho nàng đi thì nàng mách “Anh 3 hổng bình thường mẹ!”
-Dám phán “Mẹ quá đáng!” Mẹ trợn lên thì bảo “Không có, con mới quá đáng!”
Có đôi khi nàng nói những câu thì “đúng với tuổi” của nàng:
-Đi chơi với em Carôt về thích quá, đòi “Mẹ đẻ em Cà rốt cho con đi mẹ!”
-Sáng dậy, nghe gà gáy nàng kêu “Dậy hết rồi còn gáy ó o, ó o!”
-Con tắm cho trái banh xong cái quần con bị ướt rồi. Ngoại thay quần khác dùm con đi.
Nàng này được cái nhớ lâu. Có những chuyện qua lâu, có những món đồ mẹ không biết ai mua, mua khi nào. Hỏi nàng thì nhớ tất, kể lại cho mẹ nghe. Đúng là con lớn, mẹ phải già đi. Bệnh hay quên của mẹ ngày càng trầm trọng thì bù lại có con nhắc nhớ. Ai như mẹ, đi làm quên đem điện thoại, quên ba ngày liên tiếp mới sợ chứ. Có lúc thì vừa ra cổng chợt nhớ là chưa cầm đt, chạy vào lấy đt thì bỏ quên nón BH lại, đi ra đường mới nhớ, hic.
Quay lại chuyện nàng, chuyện lâu rồi thì nhớ, chứ chuyện mới xảy ra thì nàng lại quên ngay. Như tối về mẹ hỏi Con uống thuốc bổ chưa, ăn yaourt chưa? Nàng trả lời lộn tùng phèo của ngày hôm qua, hôm kia gì đâu ớ. Lạ kỳ!
Bắt chước mấy anh chị, suốt ngày bắt ba mẹ chơi cùng trò “Rồng rắn lên mây”: Nàng đọc Rồng rắn lên mây có cái cây lúc lắc có ông chủ ở nhà hông? Mẹ trả lời: Ông chủ đi làm, đi chơi, đi học, đi chợ, đi công viên… rồi. Hỏi nhiều quá mẹ ngập ngừng thì nàng gợi ý “Ông chủ đi uống cà fê Xưa hả?” (Dạo này ghiền quán Xưa vì có cầu tuột, xích đu…) Hoặc mớm lời “Ông chủ đi Bình Quới rồi hả?” Ý là nhắc nhở ba mẹ đấy, thích đi chơi đấy, keke.

Nón mẹ mới móc. Cotton Nhật hai màu trắng và nâu nhạt. Bảo làm mẫu thì bạn nhí nhố vậy đấy!

Hãi. Ghiền ti ba luôn, pó tay! Bị chụp hình thì xấu hổ lắm. (Ghi chú:Tấm hình đã bị xoá sau khi trưng lên gần hai tuần -theo yêu cầu của nàng "Mẹ xóa mấy cái hình đó đi!") Mẹ thắc mắc ghê gứm "Có đọc blog đâu mà biết ta?!?" 
Với anh Hai và em Sony cạnh nhà:


Không thích bị chụp hình là quay ngoắt cái lưng lại. Có lúc còn giựt máy hình, khóc lóc nữa kìa, khó chịu khiếp!
Này là đang lựa sách:



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
trangpinky@yahoo.com