28/4/10

Giỗ tổ HV 2010


Thực ra là cái cớ nhân dịp nghỉ lễ để mọi người họp mặt, và là sinh nhật em Cà rốt qua một ngày nữa. Cái bác Hà không biết lại đi đặt bánh kem ghi Nhóm bà 8, thiệt là. Mà đúng là chỉ có mấy bà tám ăn thôi chứ Cà rốt có ăn gì đâu, hịhị.
Mẹ thích loại nhà Dã ngoai ở kdl Văn Thánh, vừa có chỗ cho tụi con chơi, vừa mát mẻ, lại gần nhà. Đặc biệt là đem đồ ăn, thức uống gì tùy mình, có chỗ cho mình làm babercure nữa. Ai cũng thích không riêng gì mẹ đâu. Mấy con cún thì khỏi nói rồi, chạy nhảy, bơi lội, đạp xe, chơi xích đu... hoài hoài không chán.
Mấy bà tám thì được dịp nghỉ ngơi, vừa ăn vừa tám cả ngày, hìhì.
Relax nhé:
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Vừa nướng vừa ăn:

Photobucket
Photobucket
8888 :
Photobucket
 
Photobucket
Cà na thương em, rất dịu dàng với em. Nhưng lâu lâu chứng lên thì nhất định không nhường em đâu, hic.
Photobucket
Photobucket
Cặp mắt buồn ngủ nhưng mê chơi không chịu ngủ trưa nè, làm tối về ngủ lỡ dỡ, khóc um lên
Photobucket

19/4/10

Chủ nhật


Chủ nhật mẹ và Cà na đi siêu thị. Bạn vẫn còn bệnh nên chán ăn, ỏng eo lắm. Sáng ăn chưa hết một chén súp cua và vài miếng bánh bao bé tẹo, uống một ngụm sữa đậu nành rồi thôi. Theo mẹ đi chọn đồ mà bạn cứ hối đi qua khu chơi game. Mẹ thử cũng không yên, hỏi bạn cái này được không, bạn nói không. Cái kia được không, bạn nói cũng được nhưng cái bụng thì chật! Mẹ nản quá nói thôi vậy khỏi lấy cái nào hết. Bạn chỉ đợi nhiêu đó "Vậy mình đi chơi trò chơi đi rồi về" Hừm. Tới chừng qua khu gối trẻ em, bạn lựa gối hình con heo màu cam. Qua khu khác thấy con gấu màu vàng cũng lựa  rồi ôm luôn. Mẹ nói con chỉ được chọn một trong hai món thôi. Con bỏ cái gối heo xuống, lấy con gấu. Đúng là có mới nới cũ mà. Có thứ mình thích rồi thì không nằn nì nữa.
Mẹ tìm mua bông tẩy trang, bạn nhìn thấy khăn giấy có hình con gà thì ra vẻ thích. Mẹ nói con thích thì lấy đi, thế là bỏ vào xe... Lòng vòng một hồi tính tiền xong xách muốn không nổi. Về nhà hai mẹ con mệt nhoài.
Tối về, mẹ đưa túi khăn giấy của bạn chọn ra. Bạn làm mẹ bật ngửa "Mẹ mua cái này làm chi cho tốn tiền?" Tức không, lần sau không có đâu nha bạn.
Chiều định cho bạn đi bơi nhưng bạn ngủ dậy trễ quá, mẹ im luôn. Tưởng bạn quên, ai ngờ ba về bạn nói Ba đi bơi. Thôi đành hẹn bạn thứ sáu này, giỗ tổ HV mình bơi ở Văn Thánh. Mẹ và mẹ Như đã chuẩn bị rồi, cho các con chơi cả ngày trong đó luôn.
Sáng nay đi học thì khóc nhè, lêu lêu...
Tóc thề dạo này biết hưởng thụ ghê, vừa chơi game vừa nghe nhạc: (Tự động mở-đóng hết nha, tự lấy dĩa CD chùi chùi rồi bỏ vào ổ dĩa. Biết shut down máy luôn, khỏi làm phiền mẹ)
Photobucket
Coi tướng con gái ngồi nè 
Photobucket

16/4/10

Tuần này của bạn


Tuần này Càna đi học được có ba ngày.  Thứ tư là ngày các bạn đi Thảo cầm viên. Mẹ không đăng ký vì cho con đi không có người nhà theo mẹ không yên tâm, mà mẹ không thể nghỉ làm để đi cùng con, vả lại chủ nhật vừa rồi mình mới vừa đi xong. Cô nói bạn nào không đi chơi thì vẫn đi học bình thường. Vậy nên hai mẹ con cứ chơi ở ngoài sân, chừng vào lớp mới biết những bạn hôm nay đi học thì học dồn vào lớp khác, vì cả hai cô đều đi TCV cả. Mẹ hơi lo vì thấy cô không báo trước gì cả, gửi cô mới con không quen, con khóc. Mẹ ra nói ba, ba cũng lo lắng nên vào dẫn con về, cho con nghỉ một bữa. Với lại nhìn cảnh chộn rộn lo đi chơi, trường thì mở toang cửa, người ra kẻ vào tấp nập ba nói lỡ có người lạ vào bắt cóc cũng không ai biết. 
Lúc hai mẹ con vào thấy các bạn đi chơi. Mẹ nói các bạn đi Sở thú, mà con mới vừa đi rồi đó, nên thôi mình không đi nữa nhé. (Mấy hôm trước thì mẹ có hỏi con nếu không có mẹ con có đi không, con không chịu rồi). Con gật đầu nhưng nói "Nhưng mà con chưa đi Đầm Sen". Quả thật mẹ có hứa sẽ cho đi Đầm Sen chơi, hihi.
Ở nhà, chiều đó con sốt (may chứ ở lớp chắc cô mới cũng không biết đâu). Đi bác sĩ thì ra là viêm mũi họng nhẹ. Tối lại sốt, người lừ đừ, con cáu bẳn hơn ngày thường. Mẹ vừa cho uống hạ sốt vừa lau mát tới khuya con mới đỡ.
Lúc đi khám bệnh về, mẹ hỏi Con có mệt không? Có đói bụng? Có buồn ngủ không? Câu nào con cũng trả lời là không nhưng rồi con nói "Con chỉ buồn ...chơi game thôi hà" (Hihi, người ta muốn chơi game, con thì buồnchơi game) 
Thứ năm ba nói thôi cho con nghỉ học đi chứ vô lớp mệt mỏi tội con. Chiều đó con lại sốt, nhưng tối thì mát lại, ngủ ngon tới sáng, chắc thuốc đã có tác dụng.
Sáng nay mẹ cho con đi học bữa cuối tuần kẻo con lại quên cô, quên bạn nữa. Dù còn bệnh nhưng con cũng tươi tỉnh. Sáng vào cô đùa với con "Tường Vy tuần này học cả ngày chủ nhật nha ...Bệnh hoài, nhõng nhẽo hoài" Con cười cười, mẹ đi bye bye mẹ...

Hình em í, chụp trước và sau khi cắt tóc, giờ là ...tóc thề rồi, hìhì:
Photobucket
Photobucket
Photobucket
---
p/s: Câu nói hay nhất tuần này của ba là "Sao con mình nó làm cái gì mình cũng thấy thương hết ha!"

12/4/10

Bắt đầu vào nề nếp


Hôm qua chủ nhật, đi Sở thú với mẹ Như và mấy anh. Về hai mẹ con mệt quá, ho khan, đau họng, nhức đầu. Nhưng sáng nay con vẫn đi học, có khóc nhè chút ít. Tối qua còn hát đi hát lại bài "Thứ hai là ngày đầu tuần, bé hứa cố gắng chăm ngoan..." và "Em đi chơi thuyền trong Thảo cầm viên..."
Em Cà na mấy bữa nay ngoan, ăn cơm xong tự động đem chén, muỗng của mình đi dọn, rồi tự rửa miệng, rửa tay... Chắc nhờ thói quen ở lớp, thích ghê! Có bữa đang chơi game, thấy chạy huỳnh huỵch vô nhà tắm, hỏi làm gì thì nói con đi đ.....ái, mắc đ......áiiiii quá! Nhìn cái mông ủn ỉn chạy vội nên kéo quần để áo bên trong, buồn cười!
Tối mẹ than mệt, nằm võng. Bạn đòi i nặng, mọi bữa là gứm "dơ tay con làm sao" không có cầm cái bô. Bữa nay tự dưng bảo "Mẹ cứ nằm đó đi, để con đi lấy bô cho" 
Sáng nay vừa vô sân chơi trước khi vào lớp thì gặp bạn nam cùng lớp. Bạn dúi vào tay con cục kẹo, mà con thì cứ từ chối, không thèm cầm, không thèm cảm ơn người ta, thật là bất lịch sự! hừ 
Chiều nay ba nói về sớm rước con, chắc làm hoà cái vụ hồi sáng la con bị con giận rồi, hìhì.

7/4/10

Bạn đã lớn


Bạn Cà Na gần bốn tuổi dzồi, điều đó ai cũng biết. À, bạn đâu đó gần 17 kí, cao chưa tới 1 mét, là hôm ra phường khám bổ sung để nộp sổ sức khỏe cho cô mới biết. Chứ lâu rồi mẹ cũng chả buồn cân đo làm gì (chỉ biết bạn thiếu chừng vài centimét). Thực sự mẹ cũng không muốn bạn béo tròn ụt ịt, như vầy là đã thấy bạn chậm chạp rồi, miễn đừng lùn tịt và ốm đến mức sdd. Nhìn em Sony cạnh nhà được vỗ béo mẹ phát sợ. Cách hai tiếng được cho ăn hoặc uống sữa một lần, ói ra là phải ăn bù vào liền... Em mới 1.5 tuổi mà muốn nặng hơn bạn Càna nhà mình rồi… Cái mẹ cần là một bạn Cà Na khỏe mạnh, vừa người, nhanh nhẹn và dạn dĩ mà thôi. Mà bạn này vốn dĩ rất nhút nhát, sợ đi học. Thế thì càng phải cần đi học cho quen, dần dần mà bớt nhát đi chứ nhỉ?
Sau một thời gian ở nhà, giờ đi học lại bạn đã khác hẳn. Tuy cũng có nhõng nhẽo, mè nheo một chút, nhưng không phản đối nhiều. Hay là bạn thấy lần này mẹ quyết tâm quá nên phải chấp nhận? Dù gì đi nữa, sau một tuần, bạn làm mẹ phấn khởi quá! Mới cách đây vài tháng, bạn còn như một em bé, bạn yêu sách đủ kiểu để khỏi phải đi học. Bạn khóc lóc, ói lên ói xuống, bạn làm cả nhà phát hoảng, đành chiều bạn mà thôi. Giờ bạn lớn rồi, có khóc nhưng chỉ thút thít một chút. Gặp bạn cùng lớp, bạn không nói nhưng hơi mỉm cười, khều khều bạn, có vẻ còn e dè, thẹn thùng. Mẹ cảm giác bạn lớn bổng, vô trường bạn biết mình cần phải làm gì, bạn hay để ý, quan sát… Tuy mặt làm như hờ hững không quan tâm vậy chứ biết hết. Sắp tới giờ chuông reo, bạn ba chân bốn cẳng vào lớp để tập thể dục. Ba hỏi bạn chơi với bạn gái hả, bạn nói chơi với bạn gái, bạn trai luôn. Ngoại hỏi trưa ăn gì, bạn nói ăn cơm với canh gì màu tím tím. Ngoại bảo chắc canh khoai mỡ, bạn “Đúng, đúng rồi, canh khoai mỡ á”. Có buổi chiều đi học về gặp em Sony, bạn phán “Sony không đi học mai mốt đi chăn bò đó nha!” Tối hôm qua đi ngủ bạn hát “Cún ơi ngủ đi đêm đã khuya rồi ...dậy ngon dậy ngon, mau đi học nhanh…” Hihi
Mẹ tạm yên tâm phần nào! 
Vài tấm hình trước khi vào lớp của bạn:
Ngồi xích đu với một bạn cùng lớp:
Cứ bảo "mẹ cho con mặc đồ con trai đi mẹ"

3/4/10

Trò chuyện


Sau hai ngày đi học lại, tình hình có khả quan rồi. Sáng có khóc nhưng chiều vui vẻ. Bạn còn kể chuyện trường lớp cho mọi người nghe nữa. Ngày đầu tiên, mải khóc nên quên đòi mẹ chuyện giở cơm. Về nhà ngoại hỏi trưa con ăn gì? Bạn nói ăn cơm với canh bí với thịt, con tự múc ăn. Rồi ngoại hỏi cô có hỏi gì con không? Bạn bảo cô hỏi “Sao Tường Vy nghỉ lâu quá vậy? -Con nói là con bị bệnh, giờ con hết bệnh rồi thì con đi học.” Bla bla trả lời suông sẻ vậy hả ta?! …Chiều đó về ba mẹ cho đi chơi tàu lửa, đu quay, đi ăn gà rán, ăn kem… Bạn vui.
Ngày hôm sau, chiều vừa gặp mợ 2 là hỏi “Thằng Sony nó đang làm gì mợ 2? Nó có hỏi con không?” Nhớ em hàng xóm thôi. Về hỏi bữa nay ăn gì thì bạn nói sáng ăn súp, trưa ăn gì không biết. Chắc là quên rồi… Rồi uống sữa, ăn cơm, ăn canh ngấu nghiến.
Thú vị nhất buổi tối. Ba về trễ, mẹ với con “trò chuyện đêm khuya” :
-Mẹ, nhìn mẹ giống cô con quá!
-Giống cô nào con?
-Giống cô Tuyền í!
-Mẹ: hìhì, lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo mà…
Thế là con: Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo, khi đến trường cô giáo như mẹ hiền. Cô và mẹ là BA cô giáo, mẹ và cô, ấy BA mẹ hiền.
-Ủa, hai chứ sao lại ba con?
-Ủa mẹ quên hả, cô Tuyền, cô Thúy với mẹ Trang, không phải ba còn gì? (Vừa nói vừa đếm ngón tay)
Hihi, số là bạn chưa biết nhận mặt chữ số, nhưng đếm thì bạn đếm được. Cho nên thích đếm lắm. Chơi cái đĩa phát triển tư duy cho bé gì đó, đếm có bao nhiêu hình tròn, hình vuông, hình tam giác… thì bạn đếm thứ tự các số trên bàn phím mà bấm. Ví dụ có 4 hình tròn thì bạn tính 1,2,3 rồi đến số 4 thì bấm vào... Có thể tự chơi một mình được rồi, nhưng không lâu. Mau chán, chơi trò này một chút lại đòi trò khác, tô màu, xếp hình, v.v… Mẹ cũng muốn để bạn tự do, thích chơi gì thì chơi, từ từ bạn sẽ thấm thôi, không vội.
Buồn cười hôm 8/3. Bạn cũng hát “Mùng tám tháng ba, em ra thăm vườn, chọn HAI bông hoa, xinh tươi tặng cô giáo…” Phải là hai bông vì bạn có tới hai cô, cũng vừa nói vừa giơ hai ngón tay lên, hihi.
Rồi nhắc chuyện cô giáo, bạn lại hát "Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo, khi đến trường cô giáo như mẹ hiền. Cô và mẹ là NĂM cô giáo, mẹ và cô, ấy NĂM mẹ hiền..."
-Ủa sao lại năm, đừng có nói con tính luôn cả cô Ngọc, cô Hường lớp Gấu Bông nữa nha!?
-Híhí, đúng rồi.
-Ủa mà nghe nói, năm ngoái có đứa nào cứ ngủ với cô Hường suốt cả năm vậy ta? 
-Haha, con chứ ai, con ĐEO cô Hường dữ lắm ớ! 
...
Hai mẹ con tiếp tục, trong khi mẹ đang nhờ bạn tháo len từ cái áo móc dang dở, mẹ thì quấn len vào, chúng ta vừa làm vừa “tám”:
-Mẹ biết không, có cái xe là xe cấp cứu nữa đó mẹ, mấy bạn nói.
-Ừ, xe cấp cứu có chữ thập màu đỏ, trên mui có cái đèn nhấp nháy cũng màu đỏ, kêu ò e ò e.
(Sáng lúc mẹ đưa bạn vô lớp quay trở ra có thấy chiếc xe cấp cứu chuẩn bị chạy vô sân, cũng thắc mắc không biết vô làm gì, nhưng vội đi nên quên luôn)
-Đúng rồi! Con thấy xe cấp cứu rồi.
-Con thấy xe cấp cứu ở đâu, ở trường con hả?
-Dạ, lúc cô cho ra sân chơi, con zới các bạn đang chơi ở “Góc gia đình” đó, con thấy cái xe, con thò cái đầu ra con coi luôn.
-Vậy con thấy xe chở gì?
-Chở ghế.
  ?!
-À, mà “Góc gia đình” là chỗ nào mẹ không biết. Phải chỗ có hồ cá, chỗ trồng rau gần cổng không?
-Không phải đâu, chỗ có mấy con vịt, con thỏ đó mẹ, ở trong sân ớ.
-À vậy hả, thích quá ha, vậy bữa nào con chỉ cho mẹ coi với nha!
-Dạ.
-Lúc ra ngoài chơi thì con chơi với bạn nào?
-Con chơi với bạn Thy.
-À, bạn Thy hồi sáng ngồi xích đu chung với con đó hả?
-Dạ
-Mẹ thấy bạn đó cao hơn con, mà bạn hiền hả con?
-Dạ
-Vậy con có chơi với bạn Bơ không?
-Dạ có
-À, bạn gì lúc sáng mẹ với con gặp đó, cái bạn tròn ỉn, hay cười đó. Con có chơi chung không?
-Dạ có. Bạn Khánh mẹ!

Mong bạn dần vui thích!
---
Ps: những tấm bạn úp mặt, nhăn nhó là đang trốn uống sữa tối đấy, hịhị.

1/4/10

Đi học lại


Hôm nay con đi học lại sau hơn ba tháng nghỉ ốm, tết, dưỡng sức... Nhiều người quen cứ hỏi "Sao nghỉ lâu vậy? Bộ nghỉ học luôn hả?" ...đến là sốt ruột. Quả thật nhìn các em bé hơn con vẫn đều đặn "chinh chiến" mỗi ngày mẹ thấy xấu hổ quá! Hết năm này là còn hai năm mẫu giáo nữa thôi, con sẽ vào lớp một. Sẽ là học thực sự đấy, chứ không phải vừa chơi vừa học, thích nghỉ thì nghỉ như thế này đâu. Nếu không lấy đà từ bây giờ, đợi đến lúc con thích đi học, mẹ e là khó. Vậy thì phải quyết tâm, bắt đầu lại dù muộn. Nhé con, nhé ba, chúng ta cùng cố gắng nhé!
Mẹ nghĩ con đã ít nhiều hiểu chuyện, con biết những gì cần phải làm và những điều sẽ xảy đến. Tối qua sau khi ba mẹ nói với con về ngày hôm nay, con sẽ đi học. Mẹ thấy con không được vui dù cố tình cười nói. Mẹ thấy có lúc con trầm ngâm nghĩ ngợi điều gì đó, trằn trọc khó ngủ. Mẹ biết, con đang lo lắng cho ngày mai. Mãi một lúc sau mới vỡ oà "Mẹ, ngày mai mẹ đừng để sữa vào balô cho con nha... hix... Mẹ đem cơm cho con đi...hix... Cơm trưa ở trường dở lắm con ăn không được...hix hix... Nha mẹ nha... hix..." Đó chẳng phải là nguyên do chính đáng, nhưng chắc cũng một phần. Mẹ "Ừ" cho qua chuyện, để con yên tâm ngủ ngon... Chứ làm sao mà đem cơm cho con được. Phải tập thích nghi thôi con à, bao bạn khác cũng vậy...
Sáng nay con có khóc, có đòi mẹ bế. Nhưng không lâu, vì mẹ hỏi con muốn chơi ngoài sân một lát hay vô lớp, vô lớp luôn thì mẹ bế, còn nếu ở ngoài chơi thì phải tự đi. Thế là con tụt xuống, không khóc nữa, chỉ đỏ hoe mắt. Chơi một hồi mẹ thấy con tươi tỉnh. Mẹ bảo để mẹ đi đóng tiền, con ngồi đây chơi nha. Con đồng ý ở một mình. Mẹ vừa vào lớp nói chuyện với cô, vừa để ý quan sát con. Thấy con không sợ gì, nét mặt chỉ hơi buồn. Một chút mẹ trở ra, dắt con vào lớp, cất cặp, thay dép. Vào chào cô, bye bye mẹ, rồi đi vô lớp ngồi. Tuy nhiên mẹ chưa đi vội, nhìn vào thấy các bạn xúm lại chắc là hỏi chuyện con sao mà nghỉ lâu quá. Con liền quay phắt đi, mặt nhăn, nhíu mày (khó chịu khiếp!) Mẹ gọi bạn Bơ lại dặn bạn chơi với con, dù sao bạn Bơ cũng thân với con và đi học quen rồi. Sợ con nhìn thấy mẹ lại mếu, mẹ đi ra cổng. Đến giờ tập thể dục, lớp con tập ngay hành lang từ ngoài nhìn vô có thể thấy nên mẹ lại nán lại xem con thế nào. Mẹ thấy con hay đi theo gần cô, có tập động tác theo cô tuy hơi chậm... Thôi thế cũng được, tới giờ mẹ phải đi làm ...Con ở trường tự xoay sở, chiều mẹ nhờ mợ 2 rước sớm...

Người yếu đuối như mẹ mà phải đi trấn an ba thì thiệt là... Ba phải kiên quyết, mạnh mẽ, đừng để con trông thấy sự lo lắng của người lớn chứ...
Con phải đi học, phải hoà nhập xã hội, không thể ở nhà mãi được. Cố lên, rồi con sẽ vượt qua, sẽ thích nghi, sẽ quen nhanh thôi mà...

Ba mẹ yêu con nhất trên đời!