Hôm nay chị chính thức bước vào cuộc đời học sinh -lớp 1. Mới ngày nào còn lo lắng cho chị vào trường Mầm Non sẽ như thế nào, chị khóc lóc và mẹ cũng rơi nước mắt mất một thời gian khá lâu. Giờ đây, ngày đầu đưa chị vô trường mới, lớp mới mẹ cũng hồi hộp không kém, trong khi chị thì vui vẻ, bình thản làm mẹ cũng yên tâm phần nào.
Hôm trước đọc chị nghe bài "Tôi đi học" của Thanh Tịnh, chị bắt mẹ đọc cho đến hết, cứ tưởng chị không quan tâm ai ngờ có vẻ chăm chú lắm. Không hiểu sao mỗi lần đọc đến đoạn “Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.” là mẹ lại bồi hồi, xúc động... Không biết sau này đọc lại con có như vậy không?
Hôm trước đọc chị nghe bài "Tôi đi học" của Thanh Tịnh, chị bắt mẹ đọc cho đến hết, cứ tưởng chị không quan tâm ai ngờ có vẻ chăm chú lắm. Không hiểu sao mỗi lần đọc đến đoạn “Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.” là mẹ lại bồi hồi, xúc động... Không biết sau này đọc lại con có như vậy không?
Thế là chị đã thực sự lớn. Từ đây, mọi thứ đêu phải tự lo, không ai giúp cho nữa. Ở trường cả ngày, học hành nghiêm túc, tự ăn, tự ngủ, tự vệ sinh cá nhân... Thoắt một cái, bỗng dưng mẹ thấy chị đã thoát khỏi vòng tay mẹ. Nhìn chị tung tăng cùng bạn ở trường, mẹ thật vui. Mong chị học thật giỏi, chăm ngoan và dạn dĩ hơn nữa.
Hành trang vào lớp một của chị chỉ bấy nhiêu, với 29 chữ cái TV chưa rành rọt, ghép vần mới bập bẹ bờ a ba huyền bà. Nhìn bộ sách lớp một mẹ thấy nặng nề, có nhiều thứ rườm rà và cách học cũng khác ngày xưa nhiều quá. Chẳng biết có hay hơn gì không, thôi thì chị cố gắng cũng sẽ học được như mọi người vậy. Không biết đối với một đứa lớp một, học hai buổi ở trường xong theo cô về nhà học tiếp tới chiều tối, trong tuần sẽ có thêm hai buổi học toán Kumon, như vậy có quá tải không ta?! (Ngâm cứu lại...)
Có chuyện vui và không vui về chị. Chị chưa biết chữ mà bày đặt ký tên hoài. Hỏi làm gì đó thì chị bảo làm Tổng giám đốc, phải tập ký tên. Hỏi TGĐ cty nào thì chị nói cty Khang Thịnh. Khà khà, tổng giám đốc mù chữ ta ơi. Rồi chị bảo rằng mơ ước lớn nhất lúc này của chị là: Thứ nhất là mau biết chữ, thứ hai là biết chạy xe đạp và mơ ước thứ ba (là mơ ước của mẹ thì đúng hơn) là chị nhanh khỏi bệnh chàm. Số là mẹ bị căn bệnh ngoài da này từ nhỏ, các đầu ngón tay hễ đụng xà bông, hóa chất, trời lạnh là khô nhăn nheo rồi bong tróc đến rướm máu. Chị cái gì không giống đi đeo cái gông này vào người, còn bị nặng và sớm hơn mẹ nữa mới đau lòng, hơn tháng nay cả hai bàn tay và chân đều bị bong tróc, chảy máu hoài. Hết thuốc Tây giờ đến thuốc Bắc, mong là phước rủi may thầy, chứ đi học mà ngứa ngáy, khó chịu thế này thì khổ thân chị quá.
Mẹ chúc Tân sinh viên Đại học chữ to (hay là Tổng GĐ) sớm biết chữ để đọc truyện khỏi làm phiền mẹ, mau biết chạy xe đạp chở mẹ đi công viên nhé, hihi.
Lớp Một 4 của chị í:


Năm nay anh Ba con Cậu 2 học lớp 5, may có anh học chung được một năm cũng đỡ khớp, có gì hú anh 3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
trangpinky@yahoo.com