2/2/08

Entry for February 02, 2008 - 26 Tết!


Tết này con tròn 20 tháng tuổi. Mẹ không ghi được những thay đổi từng ngày ở con nên lâu lâu phải tổng kết lại xem con gái yêu tiến bộ như thế nào nhé!
Gần 20 tháng, có 16 cái răng, cân nặng vẫn chỉ hơn 10kg, cao chắc khoảng 80cm. Hơi bị nhỏ con nhưng được cái rất “quậy”, hay ăn hiếp người lớn trong nhà, còn ra ngoài thì nhát thít, không cho ai bế cả 
Dạo này biết điệu rồi đấy, thích soi gương, ngồi yên để mặc áo đẹp và cột tóc 
Cực kỳ thích đi chơi và xem ca nhạc thiếu nhi, có khi một cái đĩa coi một ngày cả chục lần. Giờ đến bài nào là nhép nhép hát theo (chả biết có đúng gì không), còn ủn ủn cái mông qua lại múa nữa .
Chuyện ăn uống đỡ hơn chút xíu, nhưng với ba mẹ thì vẫn phải bó tay. Sáng không thích ăn cháo đâu, hỏi ăn gì là cứ “bún bò, bún bò”, ăn riết chẳng biết ngán hay sao ấy (cái này coi bộ giống ba, ăn món gì là ăn hoài cả mấy tháng mới đổi món khác), mẹ thì… chịu. Buổi trưa, chiều thì ăn các loại cháo thay đổi luân phiên. Sữa uống xen kẽ giữa các bữa ăn, ngày chỉ được 3 bình 170ml à. Khoái ăn mấy món của người lớn và bánh kẹo linh tinh, thấy rồi mà dấu đi là đòi miết, chịu .
Người ta siêng “học bài” lắm nha. Suốt ngày cầm cây bút chì con con vẽ khắp nơi từ tập vở anh Hai, anh Ba, vẽ vào sách báo, rồi vào tường, rồi tủ ghế… Ôi thôi đủ chỗ . Vẽ chán, người ta “tô chân cho mẹ” (cầm bút vẽ cho móng chân mẹ đen thui luôn), rồi “Na tô chân Na nữa” (Khéo dữ!)
Cũng khéo nịnh lắm. Nghe mợ Hai than với cậu Hai là nhức đầu quá, bèn chạy lại xoa xoa đầu mợ Hai nói “Hai bịịnh ồi!?” làm mợ Hai xúc động ghê đi. Tới bữa bà Út uống thuốc là chạy đi lấy nước, bốc từng viên thuốc đưa cho bà uống.
Lúc này hay bắt chước người khác cả hành động và lời nói nữa. Thấy mọi người xúm lại cắt kiệu không cho lại gần thì ngồi chơi một mình, người ta vừa bỏ đi chưa kịp dọn là nhào vô tay cầm kéo, tay cầm một củ kiệu… cắt. Hỏi con cắt gì đấy, kêu “cắt... rau”. Hôm kia thấy đang lúi cúi phá cái quạt mẹ hỏi Na đang làm gì đó, con nói: “làm công chiiện”. Hơi bất ngờ à nghen, nghe già ghê đi.
Biết chê khen rồi đó. Mặc cái áo nào cũ cũ là không chịu, kêu “áo xấu ắt!”. Hôm qua mẹ mua cho bộ đồ mới, nịnh bợ: “đồ đẹp quá!”. Làm gì mà ai khen là thích chí cười cười, còn phổng mũi nữa chứ! 
Có khi tè mà không kêu, xong rồi mới nói nhỏ “đaái ồi” giống như là biết lỗi lắm ấy 
Mới bi lớn mà “phá của” rồi. Cái kiếng của bạn dì Dung mới mua, cầm một cái bẻ gãy luôn. Hic, làm ba mẹ phải đền lại cho người ta. Hư ghê chưa? 
Sợ ba la, mỗi lần ba la một chút là cúi mặt xuống, một hồi ba năn nỉ mới vui lại. Còn mẹ nói mẹ giận Na rồi là không biết làm sao, không nói, không khóc, mếu môi trề ra cả tấc, mắt bắt đầu đỏ lên. Mẹ bảo lần sau con không được như thế nhé (cứ có tật cầm gì cũng cho vào miệng) là tươi tỉnh hẳn, biểu làm gì là làm liền .
Năm nay nhà mình không về nội ăn tết, chắc ông nội buồn và nhớ con lắm, gọi điện vô hoài. Thôi hè này cả nhà mình về quê đám giỗ bà nội rồi ở chơi lâu lâu cho nội vui. Lúc đó Cà Na lớn hơn nhiều nhỉ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

trangpinky@yahoo.com