Mỗi tối trước khi đi ngủ, cô nàng bốn tuổi của mẹ luôn kiếm đủ chuyện để câu giờ. Nào là Dạ, con vô liền …Cho con coi phim xíu nữa …Con đói bụng, con ăn mì gói với ba …Con chưa uống sữa, chưa đánh răng, v.v… Sau khi đã yên vị rồi thì bắt đầu màn “tra tấn” mẹ. Bắt mẹ đọc truyện (thường nhỉ), hát hoặc dạy nàng hát (mà cái volume của nàng rứt chi trầm bổng, réo rắc, đố ai buồn ngủ mà ngủ được), rồi thì thắc mắc nàng không hỏi ai, chừa tối hỏi mẹ. Ôi thôi là đủ thứ chuyện trên đời dưới đất, lúc bí quá thì mẹ vờ …ngủ cho yên chuyện. Thế mà cũng không thoát được nàng đâu, ít nhất là phải ôm nàng thật chặt một đỗi, sau khi chúc nhau ngủ ngon mới đủ thủ tục, hịhị.
Một trong những chuyện nàng í quan tâm nhất là chuyện …giới tính. Ui giời, đêm nào mẹ cũng phải nhai đi nhai lại vài lần “À chuyện là vầy, có một bạn gái, ăn nhiều, mau lớn, lớn lên, đi học, đi làm… Có một bạn trai cũng như vậy, lớn lên….Rồi hai người cưới nhau, là cô dâu chú rể í …Sau đó thì bạn trai í bơm một hạt đậu vào bụng bạn gái …Hạt đậu ngày một lớn lên trong bụng mẹ …Đến khi bụng mẹ chật chội quá, không đủ chỗ cho em bé nữa thì em bé đạp đạp đòi ra ngoài …Sau đó mẹ phải vào bệnh viện để bác sĩ giúp mẹ đưa em bé ra… (Khúc này mẹ kể y như chuyện lúc mẹ sinh ra nàng như thế nào nên phải kể tỉ mỉ không nàng không chịu) …Khi bs bế em bé ra, em bé khóc oe oe …Rồi đưa đến cho mẹ hôn …Em bé được đem đi tắm, cân, đo, quấn khăn vào và trao cho ba và bà ngoại. Ba và ngoại bế em bé về phòng, đặt vào cái nôi be bé, xinh xinh ...Mẹ phải nằm hồi sức, hôm sau mới được gặp em, ôm em, cho em ti ti…. Hihi” Khi mà nàng cứ hỏi đi hỏi lại, nằn nì mẹ kể đi kể lại, và cuối cùng cho rằng em bé đó chính là mình, mình được sinh ra như thế ấy…
Không kể chuyện đó hả, thì là vẽ, nằm trong mùng rồi, thì vẽ vào không khí, vẽ tưởng tượng ấy. Nàng vẽ một vòng tròn lớn, bên trong có hai vòng tròn nhỏ xíu, một gạch đứng chính giữa, ở dưới gạch đứng là dấu ) nằm ngang. Dưới vòng tròn lớn là hình oval có bốn gạch xung quanh, hai trên hai dưới (Tới đây chắc chắn ai cũng biết là nàng vẽ con người rồi phải không?) Tiếp nữa, ở trong hình oval có một vòng tròn nhỏ mà nàng ngoáy hoài. Mẹ thắc mắc là cái gì thế, thì nàng đáp “Là cái rún chứ cái gì mẹ?” -Ô, thì ra là một người không mặc đồ à? Hehe. Nếu vậy thì thiếu cái gì nữa ta? …Khakhakha, không dám kể nữa, nàng này bậy bạ hết sức …hai mẹ con cười lăn lộn tỉnh cả ngủ
.
Dạo này nàng học các chữ số. Thật là xấu hổ khi các bạn bằng tuổi nàng đã biết đến đâu rồi, nào là biết nhận mặt số, biết làm toán, biết các chữ cái, đánh vần, có bạn còn đọc được, biết cả tiếng Anh… Nàng chỉ lanh chanh chuyện gì đâu, một chữ bẻ đôi cũng không biết. Không hiểu sao chứ lúc nhỏ thấy nàng cũng lanh lợi, ham học, nhớ lâu. Nhưng đó chỉ là chuyện chơi thôi, không quan trọng, biết cũng được không biết cũng không sao. Bây giờ đến lúc cần phải học, phải nhớ thì nàng cứ ham chơi thôi, chả thiết học hành gì. Ba mẹ quả là sốt ruột, mẹ làm mặt thản nhiên, không ép nàng chứ tìm đủ mọi cách để nàng nhớ mặt dùm mười chữ số thôi, lúc này không ham gì hơn, thế mà nàng làm chưa được. Nào là mua sách tập đếm số, vừa tô màu vừa tô chữ. Nào là bảng chữ bằng nhựa, vừa học vừa chơi. Nào là ví von như trong sách Số 1 hình cây bút chì, số 2 như con vịt đang bơi, số 3 giống cái lỗ tai, số 4 lá cờ đang bay, số 5 như móc câu, số 6 là cái bụng bự, hịhị. Tiếp là số 7 như cái lưỡi liềm, giống sách dạy nhưng nàng có biết lưỡi liềm là gì đâu, nhưng nàng biết cái cuốc hồi về quê, cô Lan cuốc đất xây nhà cho nàng chơi, thế là số 7 giống cây cuốc, cô Lan cuốc đất rồi bẩy đất lên, nó là số 7 nhé v.v… Mẹ mệt quá rồi, suốt ngày ra rả, nàng cũng ra rả trả bài, y như con vẹt thôi. Thậm chí mẹ còn thường làm bánh hình các con số cho nàng, bánh thì ăn hết, số thì vẫn chưa nhớ, hic hic.



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
trangpinky@yahoo.com