17/10/07

Đánh mất tuổi thơ của con


TT - Chúng tôi lấy nhau, hai năm sau anh ấy mới ra trường. Thật may mắn, ra trường anh được đi làm ngay, khi ấy tôi sinh con gái đầu lòng.
Ba nhân khẩu sống bằng đồng lương khởi điểm của anh biết bao là khó khăn. Chồng tôi tranh thủ ngày đêm viết cho các báo lấy tiền mua sữa cho con, nuôi vợ. Ít năm sau, anh được biên chế về một tờ báo lớn. Tôi sinh thêm cậu con trai.
Tuổi còn trẻ, có con gái, con trai, chồng tôi bảo nhà mình 18m2 chật chội quá. Anh cần phải có phòng làm việc, các con lớn cũng phải có phòng học riêng... Thế là chúng tôi cố gắng. Cố để vài năm mua được cái nhà rộng hơn trước khi thằng bé bước vào lớp 1.
Phải đến khi con trai học lớp 2, ước mơ của vợ chồng tôi mới thành hiện thực.
Làm xong nhà, biết bao là mệt mỏi, cả thể chất lẫn tinh thần. Xã hội biến động từng ngày cũng ảnh hưởng không nhỏ đến gia đình tôi. Vợ chồng tôi bắt đầu có những chuyện bất hòa, rồi xung đột kéo dài nhiều tháng. Không khí gia đình căng thẳng, con trai tôi buồn phiền khổ tâm mà chúng tôi không hề biết, không hề quan tâm. Có lần cháu nói với bà nội: “Ở nhà bé mà không cãi nhau sướng hơn ở nhà to mà suốt ngày cãi nhau, bà ạ. Cháu ước gì nhà cháu lại bé như ngày xưa...”. Mỗi khi sang nhà bà chơi, giữa buổi con gọi điện về cho mẹ, hỏi: “Nhà có việc gì không? Nếu có việc gì nhớ gọi điện cho con ngay nhé...”.
Sau những lần bố mẹ cãi nhau, thằng bé lặng lẽ, suy tư thâm trầm. Có lần, hai mẹ con đi ngủ, con thủ thỉ: “Đương nhiên là con yêu mẹ nhất. Con sẽ ở với mẹ. Nhưng con mà ở với mẹ thì con lại làm khổ mẹ, mẹ vất vả hơn để có tiền nuôi con. Con ở với bố, mẹ ra ở với bà nội, hằng ngày con sang chơi với mẹ”.
Hôm sau đi đón con, cô giáo gọi tôi lại, bảo: “Thằng bé dạo này làm sao ấy, rất chăm chú, nhưng cô giáo gọi tên ba bốn lần nó cũng chẳng nghe...”. Trên đường về, ngồi sau xe, con vươn người nói với lên với mẹ: “Mẹ ơi, con nghĩ rồi. Để chị ở với bố, chị biết nấu cơm cho bố ăn. Con ở với mẹ. Con gầy, con ăn ít lắm, không ăn khỏe như mấy bạn béo ở lớp con đâu. Khi nào con đói, mẹ chỉ cần mua cho con cái kẹo cao su 500 đồng là con hết đói ngay. Thế là mẹ vẫn đủ tiền cho con đi học”.
Những lời con nói làm nhói tim tôi. Nước mắt giàn giụa, tôi im lặng. Tới ngã tư đèn đỏ, lấy lại được bình tĩnh, tôi bảo: “Con bỏ cái ý nghĩ ban nãy đi nhé. Ai cho phép con nghĩ thế... Mẹ giận con đấy”.
Đêm rất khuya, các con ngủ say, tôi đem chuyện kể với chồng. Anh cũng lặng người. Chúng tôi nhìn con mà lòng nghẹn ngào ân hận. Bố mẹ thật có lỗi với các con.
Thấy chúng tôi làm lành với nhau, thằng bé mừng lắm. Thằng bé vẽ bức tranh gia đình có bốn người dắt tay nhau đi tung tăng trên phố dán khắp nhà. Nó gọi điện cho bà nội, bà ngoại: “Bà ơi! Bố mẹ cháu đoàn kết rồi. Cháu vui lắm bà ạ...”.
Chỉ mấy tháng vợ chồng bất hòa mà nhìn ai cũng gầy. Con học sút, da xanh. Tôi đưa con đi viện dinh dưỡng kiểm tra sức khỏe, nói mãi con mới chịu đi. Con gầy sút hai cân! Biết tôi lo lắng, con bảo: “Từ nay con sẽ ăn nhiều, mỗi bữa hai bát. Mẹ đừng buồn...”.
Cứ trở trời là con trai tôi lại bị sổ mũi. Tôi dự định phải đưa con đi chữa bằng được, nhưng con bảo: “Thôi, mẹ ơi, sổ mũi thôi mà. Bố vất vả nuôi cả nhà, bố gầy lắm, mẹ để tiền chữa bệnh cho bố...”.
Trời ơi, con tôi mới lên chín! Ý nghĩ già như một ông cụ. Sự hồn nhiên, vô tư của con tôi đã bị đánh mất đâu rồi? Cuộc đời này có bao nhiêu đứa trẻ đã bị đánh mất tuổi thơ, đã phải “già” như con trai tôi, vì bố mẹ?
LÊ HỒNG NGUYÊN (Hà Nội)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

trangpinky@yahoo.com