27/10/07

SAI LẦM CỦA MẸ


(Bài được đăng báo Phụ Nữ TPHCM -Số 86, ngày 06/11/2007, mục Blog Cho Con)

“Cục cưng” của mẹ ơi, con “lớn” thêm chút xíu nữa rồi đấy! Mợ Hai hỏi “Con có thương mợ Hai không?” Con bảo “Dạ có” rõ ràng, làm mọi người ngạc nhiên quá đỗi! (Con mới được gần 17 tháng thôi mà!)
Chiều mẹ về là con cứ quấn lấy mẹ, mẹ lấy cái lượt chải đầu cho con, con giành lại con chải tóc cho mẹ, làm ngày càng khéo léo hơn. Rồi mẹ nói để mẹ cột tóc cho, mẹ nhìn quanh tìm đồ cột tóc, chưa tìm ra thì mẹ thấy con cầm lọ thuốc ho, con kéo tờ giấy hướng dẫn ra, mẹ vội la: “Con đừng có phá thuốc, con cất đi để uống cho hết bệnh”. Con đặt lọ thuốc xuống và đi loanh quanh nói “chun, chun”. À, thì ra con muốn lấy sợi thun đấy để cho mẹ cột tóc, mẹ không cho thì con đi tìm chỗ khác vậy. Nhìn con dáo dát tìm khắp nhà mẹ thấy thương ghê, thế mà mẹ nỡ la, cho mẹ xin lỗi bé yêu nhé!
Mấy hôm nay con giỏi hơn, khi mắc tiểu là con kêu “đaái!” để đi vào bô, tuy có lúc vẫn quên, “đi” xong rồi mới kêu như lúc trước vậy á. Nhưng không sao, có tiến bộ là mẹ vui rồi!
Dạo này con hay nhõng nhẽo lắm. Vì sao vậy? Có phải con mệt trong người hay đang sợ cái gì chăng? Con rất thích đi chơi, đi thú nhún, nhưng hôm trước con đang chơi mẹ chợt thấy con run run, nét mặt có vẻ căng thẳng làm sao, chắc con sợ té… Với lại có người lạ là con hay mắc cỡ, cứ rúc vào người mẹ hoặc ngoại. Mẹ không thích con nhút nhát như thế, mẹ muốn con dạn dĩ hơn. Mẹ dặn ngoại là đừng để ai nhát con khi con khóc, con hư, đừng dọa có con mèo hoang hay có ông già, ông kẹ gì đó… Đôi khi lại thấy con rất dữ, ai con cũng đánh, cũng cắn, có lẽ con tự vệ?! Hay là con có vấn đề gì về tâm lý? Làm sao để mẹ hiểu được con, mẹ phải làm gì cho con?!
Sai lầm của ba mẹ là cứ để con ngủ chung mãi, cái giường của con để không từ lúc mới sinh đến giờ. Bây giờ đã thành thói quen rồi, khó mà tách con ra được. Mẹ cũng biết rồi sẽ như thế này. Khi con mới mấy ngày tuổi là mẹ đã cho con nằm riêng, rồi đêm con cứ khóc suốt, mọi người nói nên để con nằm với mẹ tốt hơn, mẹ cũng chẳng biết sao nữa, mà nhìn con tội nghiệp quá nên mẹ đã cho con ngủ chung… Giờ thì con lại ngủ với bà ngoại, con không thể ngủ một mình. Vô tình mẹ đã tập cho con thói dựa dẫm, không “tự lập” được. Mẹ lại mềm nhũng ra mỗi khi con khóc, kêu “mẹ, mẹ…”. Và mẹ đã giận mình không cứng rắn chút nào!
Sáng nay mẹ lại tìm đọc tài liệu về tâm sinh lý của trẻ em. Có lẽ ba mẹ cũng như bao cha mẹ khác trên đời này, cứ hay nôn nóng và kỳ vọng quá nhiều về con mình, để rồi lo lắng không yên. Hãy cứ để bé phát triển một cách tự nhiên trong vòng tay yêu thương của bố mẹ, rồi bé sẽ lớn khôn từng ngày… Có phải thế không, thiên thần bé nhỏ của ba mẹ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

trangpinky@yahoo.com