Mẹ đang đau đầu vì chuyện dạy con. Con gần được 2 tuổi rồi, đã nhận biết được nhiều điều, cả điều tốt lẫn điều xấu. Và mẹ biết phải uốn nắn con ngay, không thể chậm trễ nữa. Thế nhưng đó là cả một vấn đề đối với mẹ, mẹ không biết phải bắt đầu từ đâu và ứng xử với mỗi hành động của con ra sao.
Quan điểm của mẹ là không bao giờ đánh con (cho tới giờ này thì điều đó còn đúng). Mẹ không biết là mình có đủ kiên nhẫn đến chừng nào và điều này có đúng trong mọi trường hợp không. Hay lâu lâu cũng phải đét vài cái cho chừa? Vậy mà đôi khi không ngoan con lại tự nói “Bé Na đừng (thế này, thế kia…) mẹ đánh đó!”
Mẹ cũng không ủng hộ cái cách hù dọa đủ thứ chỉ để con ăn, con ngủ được thôi. Nhưng đành chịu, vì chỉ có thế con mới vâng lời hơn. Tội con! Nhiều khi chưa kịp dọa con con đã nói “Bé Na ăn rồi, đừng kêu ông Mập nha; Bé Na ngủ đi, con mèo hoang ngoài kia kìa!”. Mẹ thấy thương khi giấc ngủ của con không trọn vẹn, thương con không có những giấc mơ êm đềm, đẹp đẽ.
Mẹ cũng biết là không nên xót con mà bộc lộ ra mặt. Vì thế có lúc con khóc rất to, rất dai mà mẹ lại dửng dưng không dỗ. Mẹ biết không hề gì, rồi con sẽ tự nín thôi khi thấy mẹ chẳng thèm quan tâm đến những đòi hỏi, mè nheo hay té ngã vụn vặt ấy. Nhưng thường xuyên chuyện này bị phá vỡ vì bà ngoại, ba hay ai đó nóng ruột lại bênh con. Chỉ chờ có thế là con lại tu toe mãi. Rồi trách mẹ sao lạnh lùng, không quan tâm gì đến con. Có biết đâu lòng mẹ cũng xót xa lắm chứ, mẹ kiềm chế đó thôi.
Có những chuyện nằm ngoài tầm tay mẹ. Mẹ không ở bên con suốt, không được thấy tất cả những đổi thay ở con. Chỉ dặn dò ngoại và mọi người trong nhà thế này thế nọ, nhắc mãi thôi. Mà nhà ngoại thì đông người, con không biết nghe ai, chắc học từ mỗi người một ít. Hy vọng con không đến nỗi hư lắm cho tới khi đi học.
Dạy con quả là điều rất khó. Mẹ chẳng bao giờ muốn con là một em bé không ngoan. Mẹ vui khi thấy con biết nhiều thứ, miệng leo lẻo suốt ngày. Nhưng lại không yên tâm khi thấy những biểu hiện đáng lo mà không biết phải làm gì. Chẳng hạn như:
-Chuyện con cấu mặt anh xong rồi lại ôm, xoa, giả lả: “Không sao đâu mà, anh 2 thương bé Na mà!” để anh 2 không nổi khùng lên với con.
-Mỗi khi muốn điều gì là con nhão nhẹt: “Đi zòng zòng nha mẹ nhaaaaaaaa”, “Mẹ tắm cho bé Na nhaaaaaaaaa”, “Cho bé Na màaaaaaaa”… Đã biết cách làm người khác mềm lòng, không thể không chìu con được.
-Chuyện con giơ tay lên định đánh ai đó rồi thấy vẻ mặt người ta giận nên giả bộ… gãi gãi cái gáy rồi cười: “Có sao đâu, có gì đâu”.
-Hồi ở quê, mẹ đang xi con, có con ki đứng đó, con la: “Tui đang ị mà nhìn tui, cái con chó này…” Mẹ buồn cười quá nên chẳng sửa chữ “tui” ở đây- nghe nó già già làm sao!
-Có bạn nào tới chơi rồi đi về là con bảo “Để đồ chơi lại!” với vẻ mặt rất cong cớn. Ừ thì cho là con biết “giữ của” gì đó nhưng lại lo con ích kỷ, chanh chua quá không?
-Chuyện nhát khi ra ngoài thì ai cũng biết rồi đấy, bảo nói, bảo chào cũng không. Không làm sao mà uốn nắn cho được. Rồi khi làm sai, bảo xin lỗi thì chỉ biết khóc, nhất định không nói, rất bướng bỉnh.
“Dạy con từ thuở còn thơ!?” 