5/11/08

Nhớ!


Trời lại mưa, và mẹ lại nhớ đứa con gái bé bỏng của mẹ.
Nhớ nụ cười xinh xinh của nó. Và khi có ai yêu cầu, nếu vui, nó sẽ hào phóng nhoẻn miệng làm đủ kiểu cho xem.
Nhớ ánh mắt trong veo của nó. Nhất là mỗi khi tươi vui, như có hai ngôi sao nhỏ lấp lánh trong ấy.
Nhớ những cái cạ mũi của nó. Nó chẳng sợ đau mà cứ hùng hục phấn khích.
Nhớ cả lúc nó đòi cụng đầu với mẹ. Cứ bộp bộp làm mẹ lo lo cái trán nó sẽ bị dô thêm!
Ôi, mẹ nhớ, nhớ quá!
Lại nhớ giọng nói oanh vàng của nó. Lúc đòi hỏi thì ngọt ngào, nghe thiệt mát lòng mát dạ. Lúc cao hứng thì hát (hay hét) vang nhà. Còn khóc thì hơi bị điếc tai! 
Nhớ những sợi tóc lòa xoà, mỏng mảnh, chỉa lung tung chẳng vào khuôn nếp gì cả.
Nhớ những nét bút vụng về nó vẽ hình bàn tay mình, cả tay ba, tay mẹ in lên giấy.
Nhớ cái cách quan tâm trẻ con của nó đối với mỗi người.
Nhớ hàm răng mọc ngược hết bốn cái của nó. Chắc bị móm giống mẹ!
Nhớ cả cái dấu thẹo nhỏ phía dưới mí mắt phải. Có từ lúc nó vài tháng tuổi, do mẹ bấm lông mi mà hời hợt bấm cả vào làn da non. Mỗi lần nhìn thấy là mẹ lại ân hận.
Nhớ lúc nó chơi đồ hàng: Đút cho búp bê ăn, rồi hỏi Nóng hả, thổi, rồi đút, lại hỏi Còn nóng hả, rồi thổi tiếp… Yêu yêu!
Nhớ cảnh trong lớp: Giờ ăn, cô bận, nó tự xoay xở mang yếm, rồi lọng cọng tự mình xúc thức ăn. Nghe thương gì đâu!
Nhớ cái câu Cám ơn ba nhé! Khi ba làm bánh bằng cát ướt giúp nó.
Nhớ nó cứ loay hoay giơ hai ngón tay lên Xin chào! Mà ngón giữa cứ cụp xuống không chiều ý nó gì cả.
Nỗi nhớ tràn ngập trong mẹ, mẹ nhớ nó lắm rồi, muốn xiết nó thật chặt, ngay bây giờ…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

trangpinky@yahoo.com