“Thời gian là tiền bạc”. Ấy vậy mà mẹ rất phung phí. Mẹ giết thời gian, cả sức lực của mẹ vào những chuyện không đâu (như ba con nói). Là cái chuyện móc miết của mẹ. Mẹ có thể ngồi hàng giờ, gò lưng, dán mắt vô mấy sợi len và cây móc. Chẳng hiểu sao mỗi lúc một gia tăng …khi con ngày một lớn. Mẹ vừa sưu tầm, vừa tự nghĩ ra đủ thể loại từ giày dép, mũ nón, đến bóp túi, cả áo nữa… để móc cho con. Mẹ làm chẳng đẹp, chẳng khéo bằng hàng người ta bán. Nhưng cứ nghĩ đến vẻ mặt thích thú của con khi đón nhận nó thì mẹ lại cặm cụi làm hoài. Dù con chỉ háo hức được lúc đầu, rồi thì cũng vứt đâu đó như những món đồ chơi vốn yêu thích của con…
Mẹ đúng là …rảnh quá phải không?
Cái này tính post lâu lắm rồi, viết để đó vì chưa có hình.
Đây là vài thứ linh tinh mẹ lưu được:
Đôi dép râu:
Nón màu hột gà:
và váy cùng màu (nhưng móc xong thì con mặc không vừa). Mẹ là vậy –chẳng thèm chart gì cả, móc lụi thôi. Để dành tặng em Cà rốt vậy!
Nón tím (màu hơi buồn nhỉ!)
Nón xanh lá cây pha màu. Con chỉ đội cho búp bê thôi
Nón đỏ. Cái này mẹ móc len dày lắm. Mùa lạnh đội hợp hơn!
Và một con ỉn màu đỏ. Mẹ thích nhất nhưng con thì chưa chắc!
Cái túi xanh dương. Màu tối quá nên gắn nhiều hoa đủ sắc màu vô:
Vài bóp viết, túi đựng điện thoại xinh xinh. Nhưng bỏ đâu mất tiêu rồi!
Nhiều thứ dở dang, dang dở, đang làm thì hết len cùng màu, hoặc lao vào làm thứ khác…
Ví dụ như cái này, giỏ xách cho mẹ. Nhưng chưa hoàn tất, nhìn nó tối hù. Định tìm quai gỗ gắn vô, vài hạt cườm trang trí cho đẹp ...mà chưa rảnh nên bỏ xó luôn!
Ham lắm, thích làm nhiều thứ lắm, nhưng thời gian và sức lực không cho phép. Mai mốt về hưu chắc tha hồ làm, nhỉ!















Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
trangpinky@yahoo.com