13/8/08

Bỗng thấy yêu...


Bắt gặp ở bên nhà một đứa em -một người con xa xứ -có lẽ nhớ nhà -nhớ Sài Gòn -làm mình cũng chạnh lòng khi đọc.
Mình -ở Sài Gòn ngót nghét 32 năm -chợt thấy yêu đến lạ...

Yêu Sài Gòn nhé anh!

Yêu Sài Gòn nhé anh!
Yêu Sài Gòn lưa thưa con nắng.
Yêu Sài Gòn chiều mưa vắng lặng.
Yêu Sài Gòn, 1 bản tình ca…

Yêu Sài Gòn nhé anh!
Yêu Hàn Thuyên ngông nghênh điệu rock.
Để con gió đong đưa trên tóc.
Một rock n roll nhịp say nồng.

Yêu Sài Gòn nhé anh!
Yêu Nguyễn Đình Chiểu một chiều mưa tím.
Nụ cười bằng lăng rơi chúm chím.
Rớt trên phố dài tấp nập người qua.

Yêu Sài Gòn nhé anh!
Yêu Cộng Hòa một trưa thầm lặng.
Hoa điệp vàng soi mình trong nắng.
Tháng 5, hạ ơi sao quá đỗi dịu dàng?

Yêu Sài Gòn nhé anh!
Yêu phố Minh Khai chiều vội vã.
Mùa hoa không tên chạy trong hối hả.
Lẩn khuất đâu đó trên tóc mai điệu đàng…

Yêu Sài Gòn nhé anh!
Yêu Notre dame giờ tan lễ.
Trầm lắng mãi trên con đường về.
“Bài thánh ca đó còn nhớ không em?”

Yêu Sài Gòn nhé anh.
Yêu window, ô cửa sổ em ngồi.
Cốc đen đá không đường đổ giọt mồ hôi, chiều muộn!
Em đợi một “Phúc âm buồn”.

Yêu Sài Gòn nhé anh!
Yêu để mà nhớ để mà đợi để mà chờ.
Yêu để rồi như tình cờ, vô cớ.
Thoáng yên bình ta chợt nghĩ về nhau!
Dương Ngọc Huệ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

trangpinky@yahoo.com