1/8/08

Điều mẹ lo


Đôi khi mình chờ, chờ hoài, chờ mãi …chờ cảm hứng, để viết một cái gì đó …mà chẳng thấy đâu. Nặn chả ra một câu, chữ nghĩa rời rạc, gõ rồi lại xóa, rõ chán. Dù là viết mấy dòng về con gái, về những đổi thay của con mà nếu không ghi lại mình sẽ quên bén đi mất! Rồi, không biết ghi gì nữa…
Mấy hôm rồi con bệnh, hết sốt, đến ho, thường hay ói, ăn ít, lúc nào cũng nôn oẹ như mấy bà ốm nghén. Đêm ngủ cứ đòi mợ Hai, dù có mẹ ở bên cũng không chịu. Con làm sao vậy, chướng vừa vừa thôi chứ! Mẹ khổ tâm, bà ngoại lại cho mấy roi vô đít mới yên. Mẹ xót mà không biết làm sao. Hễ khóc là ói, mà nhiều khi con muốn làm vậy để dọa dẫm đó chứ.
Bà ngoại nói mẹ chiều quá nên con mới hư vậy. Mẹ đâu có muốn, không muốn đánh con, dù rất giận. Con khóc, đòi hỏi, mè nheo, mẹ nói không nghe thì mẹ để mặc cho khóc. Khóc hoài, mẹ bảo con phải nín thì mẹ mới nghe, mới hiểu con muốn gì. Sau đó thì con không khóc nữa. Đợi nguôi đi rồi giải thích, con sẽ hiểu, phải không?
Với ba, không chần chừ, đét cho vài cái đã rồi mới nói.
Ngoại thì vội vã la cái người “có chuyện” với con, nếu khóc nữa cũng sẽ cho ăn đòn, vừa đánh vừa la. Không biết con có chừa không?
Còn Mợ Hai thấy căng thẳng là vội bế đi mua bánh, mua kẹo …đánh lạc hướng.
Chán thế đấy, chuyện cứ diễn ra thường xuyên. Nhiều khi muốn nghỉ làm, ở nhà chăm con …cho tốt. Nghĩ đi nghĩ lại, không biết có tốt không, hay là con càng nhõng nhẽo thêm?
Mẹ trông tới ngày con đi học (còn khoảng tháng nữa). Khởi đầu chắc vất vả lắm đây, vì phải làm quen môi trường mới, xa người thân, chỉ có cô và bạn. Vừa chống chọi với sự sợ hãi vốn có của con, với các bệnh lây lan ở nhà trẻ.
Mẹ đang chuẩn bị tâm lý cho con tới trường, chuẩn bị cả cho mẹ nữa, đối đầu với những khó khăn đã được cảnh báo trước. Đã một lần hỏng, vì con bé quá (mới hơn 17 tháng) mà đã “đi học”, chắc con đã bị khủng hoảng, và bệnh gần nửa tháng sau đó…
Lần này, mẹ quyết phải để con tự tin bước vào nơi ấy, vui vẻ đón nhận những cái mới mẻ, đầy xa lạ này.
Đã vài lần, mẹ cho con vào trường, tung tăng trong sân đầy trò chơi con thích, nhưng khi ấy có anh Hai bên cạnh chơi cùng con, con rất vui. Bây giờ đi học thật thì sao nhỉ, chỉ một mình con, con có khóc không, có chịu ăn uống, chơi cùng các bạn không, có hợp tác với cô giáo không? Rồi cô có thương yêu, có chịu đựng được tính khí của con không?!
Mẹ đâm lo lắng và cả sợ sệt nữa. Nhưng mẹ nghĩ rồi con cũng sẽ quen thôi, có thể con khóc nhiều hơn bạn khác, sẽ bị bắt nạt, sẽ bị ốm triền miên vì sức đề kháng yếu… tất cả dĩ nhiên sẽ đến …và con sẽ vượt qua. Mẹ rất đang tự trấn an mình, vững vàng lên mẹ, mẹ cũng sẽ vượt qua…
______
P.s: Cái hình trên là con đang làm "Thỏ ngủ" trong bài "Con Thỏ, ăn cỏ, uống nước...", ngủ nhưng mắt vẫn mở ...canh chừng ;-)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

trangpinky@yahoo.com