Hôm nay, ngày đầu tiên con ở lại trường, không về giữa buổi nữa.
Sau hai ngày nghỉ, bữa nay đi học, lại vật vã. Nhưng mẹ thấy con đã bắt đầu biết chấp nhận, biết là không thể chối từ nữa.
Vô đến trường con “xuống nước”: Bé Na đi học chút xíu, lát nữa mẹ rước Na nha … Chiều đi học về, rồi ba mẹ cho bé Na đi bơi há…
Mẹ trao cho cô, con lại khóc. Nhưng ít thôi, rồi nín, rồi lại khóc khi cô cho ăn… Mẹ đi, không nhìn nữa, …thương gì đâu!
Một tuần đi học vừa rồi, tuy con không đau ốm gì nhưng xuống kí thấy rõ, teo nhách như con mèo con! Sáng nay, mẹ nghe con khò khè, sụt sịt, không biết có phải do hôm qua đi bơi bị lạnh không, hay… Cầu trời cầu Phật, cho con gái vượt qua được những ngày này.
Bà ngoại xót con, bảo mẹ cho con ở nhà, chờ năm sau hãy đi. Hức, mẹ mà không vững là bị lung lay ngay. Cố lên tui ơi!
Tối thứ bảy cô Ngọc đã trấn an, động viên mẹ cho con đi học nguyên ngày, làm công tác tư tưởng với mẹ gần một giờ trong điện thoại… Thôi, mẹ coi như yên tâm, coi như giao con cho cô là cách tốt nhất, cho con tới trường là việc phải làm.
-12h20 trưa: cô N. gọi, bảo con sáng giờ ngoan, đang ngủ ngon rồi. Mẹ mừng quá!
-3h20: mợ 2 và cả bà ngoại qua trường đón con. Chưa mở cổng, chờ… (mẹ cũng chờ đt, vì mẹ cũng đang trông ngóng từng phút tin tức mà).
-3h45: con được về, thấy Ngoại con mếu chạy ra "Để bé Na đi lấy cặp", rồi không nói gì nữa cả. Chắc đang ấm ức lắm …bỏ người ta cả ngày mừ
.
Mẹ mong lúc nào con cũng vui như thế này:

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
trangpinky@yahoo.com