Ngày 16, tháng 9, năm 2008,
Ba mẹ đưa con đi, bảo trưa mợ 2 sẽ rước. Con không chịu “Mẹ rước à, mẹ ở lại chơi với bé Na à…” Mẹ nói mãi là ba mẹ phải đi làm, để mua sữa cho con. Chiều ba mẹ lại về chơi với con. Sao con vẫn chưa nghe ra, ở nhà con đã thông hết rồi mà…
Vẫn khóc, khóc to hơn hôm qua. Mẹ trao con cho cô giáo rồi quày quả trở ra, không dám ở lâu. Đi ra ngoài cổng rồi vẫn còn nghe tiếng con. Vòng vô nhìn, thấy cô đang bế đi tới đi lui, chắc khóc dữ quá, dỗ không nín.
Đành phải đi thôi, tâm trí vẫn ở lại nhà trẻ, lòng như ai xát muối.
Tối qua cô N. gọi điện thoại cho mẹ. Nói một thôi một hồi, chủ yếu là mẹ không nên nán lại dòm chừng, cô sẽ khó làm việc. Mẹ muốn xem thì một tháng sau hãy xem… Và các bé mới như con, hôm nay sẽ tới muộn hơn nửa giờ, để cô ổn định bạn khác đã… Vừa xót, vừa lo lắng, không biết con mình ở trường thế nào, giờ cô lại nói thế… Mẹ đau lòng quá con à. Ngoài mặt thì vẫn phải trấn an con, nào là cô giáo rất thương con, chơi với bạn rất vui,… Mẹ đang cố dựa dẫm vào những điều mẹ nói với con, mong là con sẽ nhanh khá hơn. Chứ như mấy ngày nay, thật là mệt mỏi!
Trưa gọi về, nghe giọng con khàn khàn, nhỏ xíu. Mợ 2 nói lúc vô rước, con khóc oà, hỏi “Ba mẹ đâu, ba mẹ bỏ bé Na rồiii!” Chắc con cô đơn, hụt hẫng lắm. Mẹ chuẩn bị tinh thần rồi mà giờ lâm trận sao thấy mình yếu đuối quá!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
trangpinky@yahoo.com