Thứ hai, ngày 15, tháng 9, năm 2008,
Ba mẹ nghỉ làm một buổi đưa, đón con. Nán lại lâu nhất để theo dõi vì con khóc nhiều nhất lớp. Cô cho ăn sáng, ăn được mấy muỗng, ói ra hết. Cô H. thay cho đồ khác, rồi từ lúc đó bám cô luôn. Cô phải bồng con nguyên một buổi…
Ba mẹ xót xa. Khóc nhiều sợ con lả đi, rồi sẽ bị viêm họng, … Mẹ suýt mấy lần nước mắt chực chảy ra. Ba thì bảo “Rồi từ từ con mình cũng thích nghi hết thôi, thời gian đầu đứa nào chẳng vậy”. Nói thế thôi, chứ sau đó ba nói ba cũng muốn khóc theo con luôn.
Trưa mẹ tới rước, chờ các lớp ăn xong PH mới được vào. Vừa đi tới, chỉ kịp chụp một tấm ảnh con đang ngồi ôm cặp trước cửa lớp, cùng với vài bạn khác về giữa buổi, thì con chợt thấy mẹ, vỡ oà nức nở “Mẹ, mẹ kìa!”. Mẹ chạy lại bên con thì con nín ngay, con hối hả “Mẹ đeo balô cho bé Na rồi mình về mẹ”, “Thôi, nó nặng lắm, mẹ xách cho Na đi”. Chào cô rồi quay qua hỏi “Ba đâu mẹ?”…
Con nói suốt đường về, làm như nói bù thời gian ở lớp mắc khóc, không nói được vậy đó. Tới nhà hí hửng (trong khi giọng khản đặc, mắt vẫn còn đỏ hoe): “Bé Na đi học về rồi nè!”, “Ngày mai bé Na đi học một mình, ba mẹ đi làm khỏi đưa Na đi”, “Ăn giỏi cô mới thương” ,… Nói thì hay lắm, mà làm dở ẹt à! Mẹ chuẩn bị tinh thần mai con lại khóc tiếp. Nghĩ đến đây lại thấy rùng mình, hic.
Hình up sau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
trangpinky@yahoo.com