Mẹ đang lo lắng về chuyện đi học của con, tóm lượt đến hôm nay (học được 2 tuần rồi):
Ăn rất ít, không chịu chơi với bạn, suốt ngày lẽo đẽo theo cô Hường (vì cô Ngọc nghiêm hơn, con sợ hơn). Cô mà ngồi bày trò cho các bạn chơi thì con ngồi trong lòng cô. Hôm qua mẹ đã chứng kiến tận mắt điều này. Mẹ chỉ sợ lúc nào con cũng bám cô, cô mệt, rồi cô cáu, vì còn bao nhiêu bạn cô phải chăm mà. Biết chừng nào con mới hòa nhập được đây? Vẫn khó khăn, khóc lóc, mè nheo khi ở nhà.
Nay mẹ lại căng thẳng thêm nữa, khi con ngày càng khó bảo, khó dạy. Có phải vì con phản ứng lại chuyện đi học, hay con bắt đầu biết vận dụng nước mắt, sự bướng bỉnh, thói ăn vạ… để điều khiển người lớn phải nghe con. Sao mà trật tự đảo lộn thế này?
Có ai như con không, giữa đêm khuya khoắc mà con gào thét, không cho ai ngủ cả. Bắt mẹ bế trên tay, mà phải ngồi trên võng, không được nằm, không được ngả lưng bất cứ chỗ nào cả. Được điều này, con lại vòi vĩnh điều khác. Tất nhiên sau đó phải dùng áp lực con mới yên. Chuyện này diễn ra thường xuyên mấy hôm nay.
Có hôm khóc lóc hoài, bà ngoại la, lấy cái gối che miệng con. Một lúc sau, con chịu ngủ rồi, mẹ lấy cái gối đó cho con ôm. Con cầm con vứt cái vèo, con lôi cái gối ôm khác qua ôm.
Có ai như con, ngoài những lúc vui vẻ hiếm hoi, còn thì con chỉ khóc và đòi mẹ hoặc mợ 2 bế trên tay suốt. Bế phải đi ra ngoài, ngồi trong nhà cũng không chịu. Ai mà chịu nổi cơ chứ?
Tối hôm qua, con làm mẹ giận không thể tả. Con đòi đi chơi trò chơi Liên hoàn (Chỗ mà người ta để xích đu, cầu tuột, thú nhún… vô chung một nơi). Mua vé cho con với anh 3 vô rồi, ngoắc cái con lại trở chứng. Đòi đi ra chơi cái khác, rồi đòi mua kẹo, đồ chơi gì đó mà con thấy người khác cầm. Mẹ nói kiểu gì cũng không nghe, khóc đòi ngằn ngặt. Cuối cùng mẹ bảo “Con đòi vô đây chơi, con không chơi nữa thì mình về, không chơi, không mua gì nữa hết”. Con “Không mà, không mà!”. Mẹ nhất quyết về là về. Chẳng phải mẹ tiếc tiền, mà mẹ biết, mẹ chiều con, con sẽ được đằng chân lên đằng đầu. Trên đường về, mẹ không nói với con lời nào. Con thì “Mẹ, mẹ quay lại chơi đi mẹ”, “Bé Na nín rồi mà, mẹ cho bé Na đi chơi đi!”. Có nín đâu, vừa khóc vừa nói đó chứ. Bao nhiêu người nhìn, chắc tưởng con bị gì, hay mẹ phát xít, mẹ bắt nạt con?! Mặc kệ, mẹ không dỗ, con cứ gào…
Còn nữa, về nửa đường, mẹ sợ miếng phômai trong túi con nó bị bẹp, mẹ lấy ra đưa anh 3. Con không cho, con giựt lại. Mẹ không nói gì, đi vài bước nữa, con vứt nó xuống đất. Mẹ nghĩ sao lúc đó mẹ không cho con vài phát vô đít cho chừa.
Đó, hư như vậy đó, đi học rồi, không ngoan hơn mà càng bướng, càng lì ra.
Mẹ bảo ba là mẹ bất lực với con rồi! Còn may là con còn sợ ba, có ba con ít khóc hơn.
Mẹ đau đầu quá, mẹ phải dạy con thế nào đây?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
trangpinky@yahoo.com